71- ÍT MUỐN BIẾT ĐỦ THÌ ĐƯỢC
GIẢI THOÁT
(0:00) Trưởng
lão:… Do đó mình cứ cố gắng mình siêng năng mình làm, dành dụm biết tiện tặn,
thì mình có được mức độ nào thì mình cất ngôi nhà mức độ nấy, đừng nhìn thấy
nhà người ta sang đẹp mà mình quá tham đắm, mà mình phải khổ đau.
(00:22) Đức
Phật dạy mình “thiểu dục, tri túc” - biết đủ, ít muốn thì được giải thoát chứ
gì? Mấy con thấy, hầu hết chúng ta không được giải thoát là tại vì khả năng
mình làm ít mà mình lại ham nhiều, cho nên mình phải khổ đau.
Mình phải cần
kiệm, mình phải siêng năng, mình phải làm lụng thì mình sẽ có hà. Còn mình khởi
ý tham lam, làm ít mà muốn có nhiều, rồi sanh ra đánh bài bạc, phải không mấy
con? Cá độ, rồi đánh đề, rồi mua vé số để bỏ ra 10 ngàn, 20 ngàn mà muốn có một
hai triệu, cả tỷ bạc thì đó là tham mấy con.
Và như vậy,
mà khi mấy con thấy mình mua vé số, đến cái giờ xổ số mình thấy hồi hộp không
biết nó trúng không, hay nó trật làm cho tâm mình bất an. Còn Thầy không tham đắm,
không mua vé số, mà cần kiệm, làm việc cần mẫn, thì đồng bạc của mình làm ra bằng
mồ hôi thì mình thấy hạnh phúc lắm mấy con!
Ít mình xài
ít, nếu mà ít thì mình ăn cháo, khá hơn thì mình ăn cơm, phải không mấy con?
Như vậy là mình thấy an ổn rồi, cho nên Đức Phật dạy mình “thiểu dục,
tri túc” - ít muốn, biết đủ là giải thoát chứ gì? Cho nên dạy chúng ta
có một cái đời sống đạo đức thật sự không tham đắm, không hơn thua, nhưng chúng
ta cần kiệm, lo lắng làm ăn, siêng năng, tận tình.
Còn trẻ thì
ráng học tập, để chúng ta học lên đại học có những chuyên nghiệp, để chúng ta
làm thì chúng ta sẽ có tiền nhiều chứ gì? Tiền nhiều bằng sức mồ hôi, nước mắt
của mình chứ không phải tiền gian tham, trộm cắp, hối lộ, ăn lo, điều đó là điều
không tốt mấy con!
Đạo Phật dạy
chúng ta trở thành con người có đạo đức, đạo đức là như vậy chứ gì, mà mình sống
không làm khổ mình, khổ người là hạnh phúc chứ còn cái gì nữa? Và ngay cuộc sống
chúng ta mà không làm khổ mình, khổ người thì đó là Cực Lạc, Thiên Đàng rồi mấy
con.
Hầu hết mấy
con đến chùa mấy con niệm Phật, tụng kinh, bái sám để cầu một ngày nào đó mình
chết để mình được sanh lên Cực Lạc, Thiên Đàng phải không mấy con? Điều đó mơ hồ
lắm mấy con, không có mấy con! Tất cả những cõi đó không bao giờ có mấy con.
Tại vì người
ta sống trong tưởng, người ta vẽ trong kinh, người ta viết ra kinh nói như vậy
chứ sự thật không có, không có mấy con! Chỉ có là mình sống ở tại cõi sống của
mình, biết thương người, biết tha thứ những lỗi lầm của người thì mình sẽ thấy
hạnh phúc.
Mình siêng
năng làm lụng thì sẽ có tiền bạc, mình lười biếng mà muốn tiền bạc thì không
bao giờ có. Mình có ít mình xài ít, mình có nhiều mình xài nhiều thì như vậy là
hạnh phúc chứ gì? Mấy con thấy.
Nhưng muốn
được vậy, thì mình phải có những bài học. Từ lâu tới giờ các con thấy cha mẹ
mình sanh ra ai cũng thấy cái vật đó đẹp thì cũng ham muốn, phải không mấy con?
Mà vì ham muốn
đó là khổ, cho nên Đức Phật dạy đi ngược lại, chúng ta không ham muốn, nhưng
chúng ta cần kiệm, chúng ta siêng năng chúng ta làm việc thì chúng ta sẽ có.
Bây giờ, mấy con có tiền mấy con sắm xe hơi, cất nhà lầu có ai nói đâu, bằng mồ
hôi, nước mắt của mấy con làm ra. Các con thấy đạo Phật dạy các con như vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét