65- CHỊU KHÓ TU HỌC, ĐOÀN KẾT,
YÊU THƯƠNG THÌ THẦY KHÔNG BỎ
(1:05:10) Trưởng
lão: Thôi bây giờ Thầy
giải quyết như vậy là yên phải không mấy con? Mong rằng sau này Thầy mở lớp học
ở đây Thầy sẽ, ở trong kia bây giờ có máy bay sẵn sàng, nó nằm đúng vị trí. Thầy
chỉ cần lên đó, nó ù cái tới đây liền tức khắc, đúng giờ Thầy dạy mấy con liền,
phải không?
Mấy con nhớ
Thầy đi một mình dễ dàng lắm, Thầy còn sức khỏe nên Thầy đi máy bay còn khỏe
hơn. Đi xe hơi thì nó mệt chứ gì mà Thầy còn đi được huống hồ đi máy bay, các
con thấy không? Tiện lắm, không có gì đâu.
Thời xưa người
ta đi xe bò, xe ngựa người ta còn đi được. Ông Phật ngày xưa đi bộ không mấy
con. Thầy bây giờ đi tàu, đi xe hơi, rồi đi máy bay, dễ dàng lắm, không có khó
khăn, phương tiện bây giờ đầy đủ lắm mấy con. Cho nên vì vậy mà Thầy không lo về
vấn đề xa xôi đâu, không có xa xôi.
Cho nên chỉ
mấy con có quyết tâm tu học, quyết tâm học đạo đức thì Thầy sẽ đến Thầy giảng.
Để đến khi Thầy ra đi rồi, con cái của Thầy đứa nào cũng có đạo đức hết thì Thầy
mừng. Nghĩa là Thầy ra đi rồi chắc là cái hành tinh này là Cực Lạc thiên đàng rồi
mấy con. Không còn các con đánh lộn với nhau nữa, phải không mấy con?
Mọi đứa đều
thương yêu nhau, đều đoàn kết nhau, thì đó là Thầy mới biến cõi thế gian này
thành Cực Lạc cho mấy con. Thầy hướng dẫn cho mấy con để biến nó thành Cực Lạc.
Mấy con nhớ ráng cố gắng Thầy sẽ đến mà mấy con không ráng cố gắng là Thầy sẽ
đi luôn. Bây giờ Thầy muốn tịch hồi nào lại không được mấy con.
(01:06:39) Phật
tử 5: Thầy dạy dỗ chúng con để Thầy, những người Phật tử chân chính đi theo
con đường Chánh Pháp của Phật, của Thầy, Thầy đừng đi vội ạ!
Trưởng
lão: Chưa đâu, Thầy
bỏ, con mới biết đi chập chững, bỏ nó té thì sao, nó bò, nó làm sao nó đi được.
Chưa bỏ mấy con đâu, mấy con yên tâm, Thầy chưa bỏ đâu.
Nhưng mà mấy
con mà không chịu tu học, không chịu đoàn kết, thương nhau thì Thầy bỏ. Mấy con
nhớ không, phải ráng thương nhau mấy con. Bởi vì Đức Phật dạy: “Thấy lỗi
mình, không thấy lỗi người”, luôn luôn biết thương nhau, tha thứ những lỗi
lầm của nhau, đừng trách mắng nhau.
Tất cả mọi
cái đều do tâm chúng ta chưa nó thấm nhuần được lòng thương yêu, được đạo lý của
Phật, cho nên chúng ta còn những gì không hợp, nó còn chướng ngại. Cho nên
chúng ta cố gắng khắc phục để chúng ta chan hòa lòng thương yêu, tha thứ những
lỗi lầm.
Ở đời không
có ai quấy hết mà chỉ sự sống của chúng ta, nó quen đi làm cho chúng ta nó có
nhiều cái chướng ngại. Những người, người ta đã sống, mình đã sống theo lối sống
đó cho nên trong tâm của mình có những chướng ngại đó.
Bây giờ Thầy
sẽ cố gắng dựng lại nền đạo đức, làm cho những hiểu biết đó, những chướng ngại
đó sẽ bị hóa giải, nó không còn có nữa. Chừng đó chúng ta chỉ còn biết thương
nhau mà thôi chứ không còn gì khác. Cho nên chúng ta sẽ hòa hợp nhau rất là
đoàn kết.
Chúng ta
không dùng chữ đoàn kết suông mấy con, chúng ta dùng chữ thương yêu và tha thứ
nó mới có giá trị. Chứ nhiều khi chúng ta nói suông là đoàn kết, nói suông là hợp
quần, nhưng sự thật ra ngoài mặt thì đoàn kết nhưng trong tâm thì bỉ thử, nó
người này thế này, nói người khác thế khác. Đó là cái xấu, cái không tốt.
(01:08:26) Chúng
ta là những người tu theo Đạo Phật, là những người thấy lỗi mình, không thấy lỗi
người thì những người đó mới là người tốt. Còn nghĩ thế này, còn nghĩ thế khác
là làm cho chướng ngại tâm mình thêm, làm cho mình nảy sanh những ác pháp thêm,
đâu có quý mấy con. Cho nên Đức Phật dạy chúng ta “ngăn ác, diệt ác,
sanh thiện, tăng trưởng thiện”.
Nhưng ngăn
cái gì? Ngăn cái thấy của chúng ta, thấy người này sai, thấy người kia sai,
chúng ta không thấy người khác sai mà hãy thấy mình sai. Cho nên Đức Phật “Thấy
lỗi mình, không thấy lỗi người”, cho nên mình cứ thấy lỗi mình để mình sửa
lỗi của mình, để trở thành người tốt.
Mình thân
giáo, không thuyết giáo. Người nào thuyết giáo mà không thân giáo thì người đó
toàn ở trong ác pháp. Các con thấy họ nói chứ họ không làm được, đó là họ ở
trong ác pháp. Còn chúng ta không nói mà chúng ta làm, là chúng ta sống với
tình thương yêu chan hòa. Cho nên chúng ta trở thành những người Phật tử thật sự
chân chánh và đạt được.
Hôm nay các
con nghe đủ rồi chứ? Học đạo đức mà, phải học hết mọi điều đạo đức mà, còn nhiều
lắm mấy con. Hôm nay Thầy có đem bộ sách đạo đức, Thầy đã xin phép được, Thầy sẽ
gửi lại đây cho mấy con, để mấy con cho mọi Phật tử.
Phật tử
3: Kính bạch Đức
Trưởng Lão, kính thưa quý bà, quý cô! Hôm nay Đức Trưởng Lão ghé đây cũng nhờ
ơn lớn của cô Bính. Hai ngày nay cô hợp quần đoàn kết và giao lưu với, thông
tin cho quý bà, quý cô đến. Hồi nãy xe đến đây tưởng là đi về Hà Nội, nhưng nhờ
cô Bính, công ơn lớn lao, cô đã thỉnh được Đức Trưởng Lão đến đây, thành ra mới
có nhân duyên mà được nghe pháp như vậy.
(01:10:14) Trưởng
lão: Chứ không thấy, nếu mà không thấy con, xe chắc đi luôn rồi. Mà mấy ông
này giỏi lắm, mấy ông này, không biết mấy ông thông tin như thế nào, có thiên
nhãn, thiên nhĩ gì mà thông tin cho con ở ngoài này biết chứ còn không, chắc chắn
là làm sao biết là Thầy ra?
Thầy nhất định
đi đâu là không báo tin cho ai biết. Thế mà mấy ông này, trời đất ơi, máy móc ở
đâu mà mấy ông thông tin. Thầy thình lình mà Thầy thấy con đứng ở ngoài đường
mà đón. Trời đất ơi, mấy ông này gọi hồi nào? Thầy nói thầm trong bụng Thầy, thực
ra thì mấy ông có liên hệ với mấy con rồi. Cho nên mấy con mới đứng đón ở tại
chỗ đó chứ không khéo mấy con biết đâu mà đón.
Nói chung là
Thầy trước kia có đi ra nhà cô Thắm, nhưng mà bây giờ nói như Thầy không biết
nghe số nhà 80 Cầu Đất, nói vậy chứ đi đến Hải Phòng không biết đi là 80 Cầu Đất
nó ở chỗ nào, Thầy cũng chả biết, bây giờ Thầy cũng chả biết nữa.
Cho nên vì vậy
mà có sự liên hệ thì chúng ta mới biết được đường đi. Chương trình đi do Thanh
Trí lập từng ngày từng giờ và trong đó có Minh Điền, mấy người này hợp nhau, họ
lập chương trình. Thầy là đi, dẫn tới đâu đi đó thôi chứ còn không biết. Như vậy
là có sự liên hệ với nhau của mấy con để trên con đường đi, Thầy tới chỗ nào, chỗ
nào, có địa điểm.
Thầy chỉ biết
đến đây, Thầy sẽ đem đạo đức dạy mấy con và gợi ý cho mấy con thương nhau và cố
gắng xây dựng ở nơi quê hương này có những trường lớp, trường học đạo đức làm
người, sống không làm khổ mình, khổ người.
Hôm nay Thầy
đến đây cũng là một duyên rất tốt cho con rồi. Mặc dù con rất cực, đi làm rồi
phải đón ở ngoài đường, không biết chờ bao lâu, Thầy không biết, nhưng có điều
kiện là phải chờ.
(01:12:06) Phật
tử 2: Dạ con Bạch Thầy lúc con đến chỉ khoảng ba phút thôi.
Trưởng
lão: Ba phút, như vậy
là hay quá. Có nhiều người đứng đón Thầy, trời mưa phùn lất phất mà đứng, trời
ơi lạnh quá. Có ông kia kìa, ông ngồi sau kia kìa, ông ngồi chót kia kìa, ông đứng
lạnh run người mà ông chờ Thầy ở đầu cầu, ghê gớm thiệt.
Phật tử 6: Như hồi đi Nam Định, hôm đó trời
mưa tầm tã. Rồi thành phố Vinh, Phật tử mặc áo giấy chờ đón Trưởng Lão, rồi ở
Nam Định nữa…
Trưởng
lão: Trên chuyến đường
đi Thầy thấy con của Thầy thật sự đón ông cha, nó đón quá vất vả. Mai mốt Thầy
đi máy bay, khỏi đón. Để nó đón đường như thế này khổ quá. Thầy đứng dưới… Trời
lạnh quá như thế này mà nó đứng đó, trời ơi! Thôi bây giờ mấy con nghỉ con. Có
hỏi chuyện gì…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét