52- CỘNG NGHIỆP VÀ NHÂN QUẢ
(01:01:49) Phật
tử: Con bạch Thầy cho con hỏi. Xin bạch Thầy con hỏi câu hỏi thứ hai
là con thì con cũng biết một phần là bây giờ nếu như người ngoài đời người ta
không giữ được một giới nào, và nghiệp của người ta nặng. Mà bây giờ người đã
tu giữ giới mà đến ngồi giường của người ta, hoặc là vào bệnh viện ngồi vào giường
bệnh, thì sẽ bị cộng nghiệp. Nhưng theo con hiểu thì nghiệp của người nào người
đó chịu chứ không phải là ngồi thế thì cộng nghiệp. Nhưng trình độ của con là,
mắt con là mắt thịt, còn mắt của Thầy là mắt Tuệ. Thì Thầy biết, thì hôm nay
cũng là ngàn đời có một thì Thầy về Nam Định để con được lễ Phật, lễ Thầy, lễ
các Tăng Ni. Thì con cũng hỏi để cho bạn bè con ở đây, những Phật tử tại gia
chúng con được biết, mong Thầy chỉ giáo cho chúng con.
(01:02:40) Trưởng
lão: À, con muốn hỏi cộng nghiệp với biệt nghiệp phải không con? Cái cộng
nghiệp như thế này này. Nghĩa là cộng chung một cái nghiệp với nhau. Hai người
đều làm một cái điều ác, thì đó là cộng chung (nghiệp ác). Hai người đều làm một
cái điều thiện, là cộng chung nghiệp thiện. Chẳng hạn như bây giờ, mấy con cùng
làm một cái điều ác, thì mấy con phải cộng cái nghiệp của cái điều ác đó; mà mấy
con cùng làm một điều thiện, thì mấy con sẽ cộng cái nghiệp thiện với nhau. Chứ
còn cái người đó bệnh rồi, con trèo lên giường người đó ngồi rồi nó cũng bệnh
theo thì không phải đâu, không phải cái chuyện đó đâu. Nó ăn thua cái hành động
thiện ác mấy con, chứ không phải là cái chuyện hành động trùng lặp.
Chẳng hạn
bây giờ cái người đó là bệnh truyền nhiễm, mà mấy con không biết. Họ nằm ở trên
giường đó họ ngủ, thì cái bệnh truyền nhiễm của họ mấy con không biết, mấy con
lại ngủ, lại nằm trên cái giường đó, thì mấy con cho là cộng nghiệp, không phải
đâu, cái đó không phải cộng nghiệp. Mà cái duyên nhân quả của mấy con đến lúc
phải trả cái bệnh đó, thì do đó mới khiến con mê mờ, không có hiểu, không có nắm
vững. Cho nên, mấy con mới ngủ trên cái giường này, để cái vi trùng truyền nhiễm
này nó mới sang xâm nhập vào cơ thể con để con bệnh. Tức là nhân quả chứ không
phải cộng nghiệp. Nhân quả của con tới giờ phút phải trả cái bệnh đó, nó là cái
nhân quả, chứ không phải cộng nghiệp.
Cộng nghiệp
là phải hai người cùng chung nhau làm một điều ác. Bây giờ cộng nghiệp như thế
này này. Bây giờ Thầy rủ một cái người bạn của Thầy, tối nay mình rình cái nhà
đó, tao đi vô trước, mày vô sau, tao lấy đồ tao đưa ra, mày tuần giáo, phải
không? Cho nên khi mà Thầy bị bắt, công an đánh Thầy quá chịu không nổi, Thầy
khai có thằng bạn bữa đó đi, hai đứa chia nhau chứ không phải riêng mình. Thì
bây giờ người bạn đó cũng bị công an bắt thì đó là cộng nghiệp, con hiểu chỗ cộng
nghiệp không? Chứ còn Thầy không kêu thằng bạn đó, thằng bạn đó không đi thì
làm sao nó ở tù chung với Thầy? Có phải không? Cộng nghiệp là như vậy.
(01:04:28) Còn
cái này là nhân quả của con, cho nên nó mờ nó khiến con không có biết. Cái người
này bệnh, đến nhà thương họ bệnh lao bệnh phổi gì, bệnh truyền nhiễm mà. Do đó
con không biết, con cũng vô nhà thương con lại nằm ở trên cái giường này, con
đâu có biết. Cho nên đây là cái nghiệp của con phải bệnh đó, để mà trả cái nghiệp
của đời trước con đã gieo. Cho nên khiến con mới lại chỗ này. Bây giờ chỗ này,
cái khu vực này nó bị dịch gia cầm, con đâu có biết. Con ở xứ nào con đến đây
con đâu có biết, con về cái quê hương này con ở. Nhưng mà ta đang bị bệnh dịch,
bây giờ công an nó không có cấm, nó không có hàng rào y tế, con đâu có biết. Bởi
vì nó vừa xảy ra người ta đâu có biết được, chừng nào mà có chết nhiều người ta
mới biết. Nhưng mà không ngờ con ở đâu con đến đây, tức là cái nhân quả nó thúc
đẩy con vào đó để con bị dính, bị dịch gia cầm mà con chết. Nói sao lại có người
ngoại quốc mà về sao lại bị chết ở đây, đó là cái nghiệp của con phải về cộng
nghiệp. Nói cộng nghiệp không đúng, mà cái nhân quả của con về đó để mà cùng
chung với cái số phận của một số người ở đây, tức là cái chùm nhân quả của con
với cái số người ở đây cùng chết một cái bệnh đó. Đó là nhân quả.
Phật tử: Bạch Thầy con hiểu rồi về con sẽ
nói lại cho các bạn bè con ạ.
Trưởng
lão: Cũng như
cái cộng nghiệp như thế này là cộng nghiệp này. Mình đón xe đò, chiếc xe đò nó
chạy đi, cũng như bây giờ, chiếc xe đò nó đi thành phố, mình cũng ra đón. Mà
cái ngày đó, sao mà nó cũng khiến sao mình cũng đi cái xe đò đó, đến cái đèo
nào đó nó lại rớt nó chết mình, họ cũng chết với nhau. Đó, đó là cộng nghiệp,
cái nhân quả, cái quy luật của nhân quả nó khiến cho mình đến ngày đó phải chết
với nhau. Cho nên mình cũng lên chiếc xe đò đó, chiếc xe đò đó nó rớt xuống hố,
xuống đèo nó chết mình cũng chết. Còn có người cũng đón xe, mà xe từ chối nói
xe tôi đầy rồi, đón xe sau. Cuối cùng thì cái nghiệp của người này nó không chết,
nó không cộng nghiệp đó. Thì do đó cái xe đò nó rớt, cái người này không chết,
trời ơi phải ban nãy tôi đi xe này chắc chết. Phải không mấy con, đó là cộng
nghiệp. Nó gọi chung nhau lại một chiếc xe, mà ở trên này đâu có người quen
mình đâu, người lạ không à, hành khách không à. Chỉ có mình đây thành phố thôi,
cho nên vì vậy đó gọi là cộng nghiệp. Cộng nghiệp để cùng chết với nhau. Bởi vì
cái quy luật của nhân quả là như vậy đó mấy con.
(01:06:50) Phật
tử: Hôm nay nhân duyên của con được về gặp Thầy ở đây, cùng với đạo
tràng. Bạch Thầy, từ ngày con bước đi lấy chồng, không biết làm sao, gia đình
nhà chồng con, con không gây sự gì với người ta, cứ tự dưng là người ta chửi
con. Con không biết là cái nghiệp của con kiếp trước là như thế nào? Xin Thầy từ
bi chỉ dạy cho con ạ.
Trưởng
lão: Thầy chỉ
cho con rất rõ ràng. Bây giờ thật sự con không có nói, không có gì hết, con là
người tốt khi mà về đây. Nhưng mà, mọi người thường thường hay kiếm chuyện, chửi
mắng con, thì trước kia con là mẹ chồng con cũng chửi mắng họ dữ lắm, bây giờ
con phải trả cái quả đó thôi. Vui vẻ mà trả đi, rồi, không có gì hết. Con thấy
nhân quả con, kiếp này mình không làm, nhưng mà kiếp trước mình làm. Đó, chính
cái chỗ đó là cái nhân quả của đời trước.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét