491-ĐỨC THANH TỊNH
(15:40) Trưởng
lão: Một người nam mà nhìn một người phụ nữ thấy tâm bất động thì người
đó mới gọi là tâm thanh tịnh.
Cho nên cái
giới dâm dục ở trong Thập giới Sadi thì nó không phải tà dâm mà gọi là dâm dục,
cấm dâm dục; thì trong giới dâm dục đó là cái Đức Thanh Tịnh, cái Đức của nó
thanh tịnh, còn cái đức kia, cái đức tà dâm, giới thứ ba của người cư sĩ mà thọ
giới thứ ba đó, trong năm giới (trong Ngũ Giới) thì nó là tà dâm chứ không phải
dâm dục, cho nên nó còn dâm dục nhưng mà nó phải chân chánh, nó phải đúng chứ
không được sai, con hiểu chưa?
Còn ở đây,
hoàn toàn trong cái người mà xuất gia tu rồi thì đương nhiên là cái giới này cấm
bặt, phải thanh tịnh. Tức là Đức Thanh Tịnh, chứ không phải Đức Chung Thủy nữa.
Nghĩa là người tu theo đạo Phật phải thấy con đường tái sanh luân hồi là cái chỗ
này, phải chấm dứt, phải từ đó tư duy, phải quán xét triển khai cái tri kiến để
hiểu rõ con đường tái sinh luân hồi, muôn đời, muôn kiếp khổ ở trên con đường
này, mà Thầy thấy con người sinh ra không có con người nào thoát khỏi cái tâm
dâm dục.
Bởi vì mình
sinh ra trong con đường dâm dục phải không, thì làm sao mình ra khỏi con đường
dâm dục, chỉ có đạo Phật mới dạy chúng ta mới thoát ra khỏi, mà ngài dùng pháp
Như Lý Tác Ý và đồng thời còn phải triển khai cái sự tri kiến hiểu biết về con
đường này rất rõ. Để từ đó chúng ta có cái tri kiến hiểu biết và từ đó chúng ta
phải tập cái sự tỉnh thức, nhờ cái sự tỉnh thức đó mà mỗi một cái tâm niệm nhỏ
chúng ta đều bị gạt ra hết. Mỗi cái tâm niệm vừa chớp thấy một người phụ nữ mà
trong ý này đã thấy người đó đẹp là đã bị tâm dâm dục rồi, chứ chưa nói khởi là
cái gì. Cho nên vì vậy mà lúc nào cái pháp Như Lý Tác Ý luôn luôn lúc nào nó
cũng kề sát người tu sĩ, không dám buông lơi.
(17:27) Cho
nên vừa khởi cái niệm chưa có tư duy gì hết, thấy cô này đẹp, ngay đó quạc nó
liền: “con đường sinh tử chấm dứt”, chỗ này không khéo thì luân hồi
muôn kiếp khổ đau, các con thấy chưa? Như vậy nó mới dứt ngay liền nó mới nhìn
nó mới thản nhiên. Từ đó huân tập cái pháp Như Lý Tác Ý nó trở thành lực vô lậu
của nó, không còn tâm dâm dục thì nó mới đủ Tứ Thần Túc. Nó có đủ Tứ Thần Túc
thì tâm dâm dục mới dứt, còn người mà chưa có Tứ Thần Túc dù có tu đến đâu tâm
dâm dục vẫn còn.
Một ông già
tám mươi tuổi chưa chắc đã là hết dâm dục, Thầy nói thật mấy con, phải hiểu như
vậy, cho nên vì vậy, nó là con đường sinh tử, hết thì người ta chấm dứt sinh tử
luân hồi sao. Cho nên vì vậy chúng ta phải thấy rằng con đường này là con đường
tu tập của đạo Phật để chấm dứt sanh tử luân hồi, làm chủ sự sống chết là phải
tư duy rất là chín chắn không để sơ sót.
Cho nên
không thể nào mà đứng ở trong cái vị trí của giới tà dâm mà nói về giới dâm dục
được, con hiểu chưa? Cho nên muốn tu tập để giải thoát thì tâm tư của người đó
luôn luôn phải chấm dứt con đường này, thấy người nữ, người nam thấy người nữ rất
bình thường cũng như thấy một người nam.
(18:55) Hồi
nãy con hỏi: Tại sao có hai người nam mà đồng tính luyến ái, cũng như hai người
nữ lại đồng tính luyến ái? Đồng tính luyến ái không phải cái người nam đó họ đồng
tính luyến ái với mọi người nam hết đâu mấy con, nó có cái nhân duyên, nhân quả
đời trước. Mình phải thấy chứ đâu phải, cái người này tuy rằng mang lớp thân
người nam, thầy cũng người nam, mà hai người đồng tính trước kia nó không phải
vậy đâu mà nó là người nữ, nhưng khi chết rồi cái tình cảm quyến luyến nó còn.
Bây giờ lỡ đi tái sanh đi làm nam rồi mà gặp nhau thì nó phải có cái duyên đời
trước, đời này gặp nhau thì nó vẫn thương yêu như vợ chồng vậy đó, có phải đồng
tính luyến ái không?
Đứng góc độ
nhân quả mấy con thấy có sai không. Nếu đời trước không gieo duyên, đời nay làm
sao gặp, mà gặp nhau hai người nam hết thì làm sao giờ? Cái tình cảm nó vẫn là
tình cảm của nam nữ thương yêu cái kiểu đó cho nên mới gọi là đồng tính luyến
ái.
Thầy đứng
trên nhân quả mà Thầy giải thích mấy con sẽ thấy không có chỗ nào sai đâu,
không có kẽ nào, bởi vì chúng ta sinh ra từ cây cỏ, vạn vật, cho đến loài người
mà sinh ra đều đi trong quy luật của nhân quả hết; vũ trụ này mưa, gió, nắng,
bão đều đi trong quy luật của nhân quả, nhân quả chi phối hết mà.
Chúng ta, hiện
giờ chúng ta đang sống là muốn ăn, muốn ngủ, muốn này kia đều là bị quy luật
nhân quả sai, sai chúng ta làm nô lệ cho nhân quả, con thấy, con hiểu chưa? Nô
lệ, một con người nô lệ, chúng ta chưa phải là làm chủ nhân quả.
Bây giờ, mấy
con có làm chủ được cái thân mấy con chưa? Mà chưa làm chủ thân của mấy con được
thì mấy con bị nô lệ rồi. Bây giờ, nó đau mấy con nằm đó rên chứ mấy con có nói
đây hết đau được không, có phải không? Bây giờ nó muốn tắt thở nó chết, “thôi
ráng sống”, nó có sống được không? Như vậy là mấy con bị nhân quả chi phối,
sai bảo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét