476- OAI NGHI TẾ HẠNH CỦA
TU SĨ
Phật tử
7: Con thưa Thầy,
con nghe thầy mới vừa nói, thì cái đoàn Tăng mà Thầy cho đi đó, như Thầy cho đi
chơi nhưng mà trong khi đó họ chưa có tu thì làm sao họ chứng tỏ được cái oai
nghi của họ đối với quần chúng.
(54:24) Trưởng
lão: Coi như là ở đây họ ở đây, Thầy thành lập cái Tăng đoàn đó đó. Thầy
đã theo dõi và kiểm tra lại từng chút, từng chút coi cái oai nghi họ sống đúng
hay không? Thậm chí như nếu mà trước khi mà Thầy cho đi đó, là coi như là Thầy
kiểm tra chặt chẽ những oai nghi tế hạnh về giới luật của họ. Được rồi Thầy mới
cho đi, mà không được chưa cho đi, Thầy cẩn thận lắm con. Dạy từng chút, từng
chút những cái hành động đi trong cái đoàn như thế nào? Ngồi ăn uống như thế
nào? Cách thức như sao? Chuẩn bị trước khi ăn hay hoặc là chuẩn bị trước khi đi
trong đoàn. Chuẩn bị trở về thất của mình ngồi, cách thức tu tập như thế nào?
Thầy đều hướng dẫn từng chút hết. Để không mình về thất riêng mình, cái mình cởi
áo, cởi y mình ra mình ở trần, cái điều đó là không được rồi. Tất cả những cái
này không có làm được. Người tu sĩ phải giữ gìn oai nghi tế hạnh. Không có để hở
da, hở thịt, mặc dù ở trong thất riêng một mình mình cũng không được. Cho nên,
nhiều khi mình đến ở chỗ riêng của mình, nhưng mà người ta vẫn để ý. Người ta
thấy cái hành động của mình thô lỗ quá. Mình đâu phải võ sĩ.
Phật tử
7: Dạ thưa Thầy
trên cơ bản thì để trở thành A La Hán, dạ mà nếu mà trên toàn thế giới hiện nay
chỉ còn mỗi một mình Thầy. Nhưng mà bây giờ Thầy có thể nào mà Thầy giúp cho tất
cả các cái tu sĩ ở tại Việt Nam, để họ đứng lên để mà coi như cả thế giới người
ta đang nhìn về Thầy, thì Thầy nghĩ sao cái vấn đề có thể giúp những cái người
mà có uy tín ở trong cái Tăng đoàn, dĩ nhiên họ cũng có một cái lòng tham mà do
cái quá khứ lâu dài của họ, điều đó mọi người đều thấy hết.
(56:08) Trưởng
lão: Bởi vì không, Thầy đã nghĩ như thế này này. Nghĩa là tất cả những
tu sĩ Phật giáo dù là Nguyên thủy hay hoặc Đại thừa mà trong đất nước Việt Nam,
đều là những người con của Phật dù có tu sai. Mục đích của Thầy là chỉnh cái
sai làm cái đúng, đem từ cái sai của các tu sĩ đó trở về cái đúng thôi, chứ
không có chia hệ phái mà chống đối nhau. Do đó thì cái bổn phận của Thầy là phải
viết sách để làm cho họ hiểu biết rõ và đồng thời dạy người tu chứng để làm cái
gương cho họ. Khi mà Thầy đưa ra một cái số người năm người, mười người, hai chục
người mà tu chứng rồi, thì coi như là tất cả các thầy ở các cái Giáo hội, mà
quý thầy trong giáo hội, các vị hòa thượng đều là họ đến đây hết. Họ không làm
được mà Thầy ở đây đã có nhiều người tu như vậy. Thì nói Việt Nam thôi chứ mình
chưa có nói ngoại quốc.
Nhưng mà Việt
Nam đã có những người tu chứng như vậy rồi, thì ngoại quốc sẽ vào đây. Và Thầy
phải xin Nhà nước cho những người ngoại quốc vào đây tu hành ở đất nước Việt
Nam là vinh dự của dân tộc Việt Nam, Thầy sẽ xin mà! Chứ còn Thầy đã hỏi Ban
tôn giáo Nhà nước của tỉnh rồi mà! Thì Nhà nước nó chưa có cái Pháp lệnh của
Nhà nước cho người ngoại quốc vào đây. Thầy nói: “Bây giờ có những người
Phi châu, những người Mỹ họ xin vào Việt Nam để tu theo cái pháp của Tu viện
Chơn Như thì như vậy, mấy anh làm Ban tôn giáo mấy ông liên hệ với Chính quyền
để nói giúp giùm cho những người này, người ta được vào đất nước, người ta tu
hành”. Thì mấy người đó nói: “Pháp luật Nhà nước chưa cho phép, chừng
nào cho phép tôi sẽ cho Thầy hay”. Thì Thầy mới nói: “Nhờ các anh
làm một cái móc để mà nối liền Tôn giáo và Chính quyền. Để người ta giúp đỡ cho
những người, tại sao mà đất nước như Miến Điện, tại sao người ngoại quốc vào Miến
Điện tu được mà đất nước Việt Nam lại không được? Thì mấy anh phải giúp đỡ”.
Thầy chỉ gợi ý vậy thôi, rồi lần lượt, rồi họ sẽ báo tin cho Thầy. Một cái vinh
dự mà. Cái Tu viện Chơn Như mà dạy người tu ở ngoại quốc vào đây tu thì đó là
cái vinh dự của đất nước mà. Thầy có nói rồi mấy con.
Phật tử
7: Dạ thưa Thầy
như thế này, trông họ giống con và những người ở Mỹ, thì chúng con cũng muốn được
ra là nói lên tiếng nói ở đó để kêu họ cho thấy họ về đây họ xin phép Thầy họ
tu như ri.
(58:29) Trưởng
lão: Được chứ mấy con. Bây giờ khoan, từ từ. Thầy làm cái gì cũng phải
có thời gian, chứ không thể nhanh chóng được. Con thấy từ cái chỗ mà khó khăn
cho tới bây giờ nó rất dễ dàng. Cái đất nước của mình nó càng ngày nó phát triển
đi lên, nó càng dễ mấy con, nó không khó đâu. Rồi sau này có người ngoại quốc
vào đây và mình ở đây, mình có người tu chứng mà. Thầy có một cái ban giảng sư,
một cái ban dạy người ta tu nữa chứ! Cái tổ chức của mình phải có nhân sự. Còn
bây giờ có một mình Thầy mà chạy đông chạy tây chắc Thầy chết à! Không thể nào
mà làm cái chuyện đó được. Cho nên vì vậy mà cái Tăng đoàn của mấy con là Thầy
đã chọn người để mà tu tới nơi tới chốn, để cùng Thầy làm công việc. Một người
không thể làm được, phải có một cái nhân sự. Cái nhiệm vụ của Thầy là phải tạo
nhân sự.
Trưởng
lão: Thôi bây
giờ Thầy về. Mấy con nhớ chuẩn bị cho Thầy đi, rồi Thầy sẽ sẵn sàng giúp mấy
con, rồi! Thôi Thầy về mấy con.
Phật tử: Dạ! Chúng Con thành kính cảm ơn
Thầy!
Trưởng
lão: Thầy chào
mấy con!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét