472- TRIỂN KHAI NỀN ĐẠO ĐỨC
NHÂN BẢN - NHÂN QUẢ
(36:36) Chừng
nào mà Thầy có đủ cái duyên, mà Thầy nghĩ rằng cái đất nước của Thầy mà đạo đức
con em của chúng ta, các cái thế hệ chúng ta, con cháu chúng ta chưa học được đạo
đức nhân bản - nhân quả, mà đi dạy tùm lum ra ngoài nước ngoài có lợi ích gì?
Phải xây dựng cái đất nước này làm một cái thí điểm tốt đạo đức hẳn hoi, tu
hành chứng đạo nhiều người. Chừng đó các nước khác đến đây xin chúng ta dạy. Chứ
bây giờ chúng ta đi qua bên đó, người ta cho tự do tín ngưỡng. Nhưng mà sự thật
tự do tín ngưỡng cái kiểu này đó thì Thầy nói chưa phải.
Nhà nước phải
chấp nhận đàng hoàng, giấy phép đàng hoàng, chúng tôi làm trong Pháp luật. Tôn
giáo phải trong Pháp luật, chứ không thể mà làm tầm bậy tầm bạ như vậy. Sau khi
như ở Nhật Bổn con thấy tự do tín ngưỡng. Trong khi nó tuyên bố rằng năm 2000
này là tận thế sắp chết hết rồi, đùng đùng cái nó tự tử nhau nó chết cả đám. Trời
đất ơi! Cả ông Chính phủ Nhật Bổn này ông rối đầu ông luôn. Các con thấy tai hại
rất lớn chứ đâu phải. Cái chuyện đó là cái chuyện rất tai hại cho đất nước người
ta, nó ảnh hưởng cả thế giới lận chứ nó không phải ít. Bây giờ chết một lần tới
năm, sáu ngàn người như vậy mà trong cái tôn giáo đó thì nó ảnh hưởng cho cái vấn
đề của đất nước đó chứ đâu phải không.
(37:48) Cho
nên Thầy… người lãnh đạo tôn giáo phải sáng suốt, phải trợ giúp cho quê hương xứ
sở của mình. Đem lại cái nền đạo đức Nhân bản - Nhân quả cho từ trẻ em lớp tiểu
học, trung học, đại học. Nó phải học những cái nền đạo đức này để nó trở thành
một con người nhân tài. Nó có học, nó có tài, nhưng nó phải có đức mới gọi là
nhân tài. Mà nhân tài thì nó có đức làm sao mà có sự tranh chấp, làm sao mà có
cái sự xung đột, nó mới có cái tốt của nó chứ.
(38:15) Mà
bây giờ đạo đức nó không có, sách vở đạo đức nó không có. Nó có cái dạy đạo đức
mà đạo đức cái kiểu quá cạn cợt. Nó nói: “Tiên học lễ - hậu học văn”.
Nó nói vậy cho có hình thức vậy thôi, chứ còn cúi đầu chào người ta, không cúi
đâu. Có phải không? Mấy con thấy. Lúc nhỏ thì cô giáo vô nó còn đứng dậy chào,
nhưng mà lớn hơn chút nó không chào luôn. Thầy vô thì vô, mặc! Nó không chào.
Lên đại học thì ngồi (không nghe rõ) nó không biết ông thầy ra sao nữa hết. Có
phải đạo đức nó kỳ không? Mà nó để cái bảng thiệt lớn, ở trường học nào nó cũng
để “Tiên học lễ - hậu học văn” Mà lễ có chào hỏi ai không? Cái
lễ nó đâu phải có cái sự đứng dậy chào không? Mà nó còn có những cái lễ.
Bởi vậy khi
mình làm một cái lỗi gì Thầy có viết cái nàng Mạnh Quang mà, cái câu chuyện.
Khi mình làm lỗi gì với chồng là hai người đều là bằng nhau, vợ chồng là bằng
nhau mà. Vậy mà người vợ quỳ xuống xin lỗi chồng mà, có ai dám làm không? Mà
chính chỗ đó nó mới thật sự quỳ xuống như vậy, thật sự mình mới không làm lỗi nữa.
Còn bây giờ mình làm lỗi thấy chồng mình buồn hoặc là vợ mình buồn: “Xin
lỗi em hay xin lỗi anh, bữa đó em làm đó sai”. Nói vậy thôi, nhưng mai mốt
vẫn làm nữa. Còn người ta quỳ xuống, cái lễ người ta thấy cái lỗi mình. Đây là
làm cho gia đình mình động, làm cho gia đình mình đau khổ, quỳ xuống xin lỗi. Vậy
mới thật sự là không làm lỗi nữa. Cái hành động đó mới không làm lỗi mà cả thời
Đông Chu Liệt Quốc chỉ có nàng Mạnh Quang làm. Còn bao nhiêu người khác có làm
không? Không!
(39:56) Việt
Nam mình thì đứng dậy nói xin lỗi thôi: “Xin lỗi! Tôi lỡ đụng”, rồi
hai bên đi. Rồi mai mốt đụng nữa, chứ chưa chắc không đụng, có phải không? Mấy
con thấy không? Cái tật mình mà không cẩn thận vô ý là luôn luôn lúc nào cũng
vô ý. Đi đụng ta xét cái: “Xin lỗi lỡ đụng” rồi cái bỏ đi. Thấy
người kia cười xuề xòa cái thôi rồi, hai người coi như huề, đi mai mốt đụng nữa
chưa hẳn đã xong. Bởi Thầy nói học đạo đức mà nếu mà không học tận cùng gốc của
nó thì chúng ta chưa hẳn đã là thấy trách nhiệm và bổn phận đạo đức của chúng
ta. Đâu phải nói chuyện chơi, các con thấy chưa?
Cho nên tu
cũng vậy mấy con. Tu là không tu thôi, mà tu nhất định là tu tới nơi tới chốn.
Đừng có mang chiếc áo này, xuất gia tu hành mà không tới nơi tới chốn. Đừng có
mang chiếc áo này mà là Phật tử gọi là con Phật, mà rút cuộc mình được gì của
Phật đây? Hay là một cái tên đó thôi? Mấy con vô chùa chỉ mang cái tên thôi,
năm giới của Phật thì phạm hết không còn sót cái nào hết, thì chỉ có cái tên Phật
tử thôi. Rồi lại làm những cái chuyện mê tín nữa, cúng bái, cầu siêu, cầu an,
vô chùa lạy lễ. Ôi thôi! Cầu Phật điều này là đều sai hết. Thầy không phải bài
bác đâu mà nói cái này là nói sự thật mấy con. Đó là một cái sự thật vô ích, đi
ngược lại đạo Phật. Đạo Phật dạy, đức Phật dạy mình “Tự thắp đuốc lên
đi ta không cứu khổ mấy con”. Tại sao bây giờ lại cầu Phật cứu khổ là cái
chuyện gì? Mình có phải đi ngược lại cái lời của đức Phật dạy không? Tại sao
mình không tự cứu mình? Mà cái nền đạo đức của Phật giáo dạy chúng ta không làm
khổ mình, khổ người thì làm sao không giải thoát.
(41:37) Quá
rõ ràng! Bởi vậy Thầy khô cổ vì các con. Nói thẳng thừng mà nói, các con hãy
buông xuống hết đi mấy con, đời không có gì đâu. Các pháp đều vô thường, bữa
nay nó vậy chứ ngày mai nó khác, nó thay đổi liên tục mấy con. Bữa nay nó sống,
ngày mai nó bệnh, mốt kia nó chết nữa, nó không chờ đợi mình đâu. Buông xuống,
buông xuống hết! Về đây Thầy cho một cái thất, cơm Thầy cho ăn. Thầy ăn cái gì
mấy con ăn cái nấy. Thầy ăn cháo mấy con ăn cháo, Thầy ăn cơm mấy con ăn cơm.
Thầy dạy sao mấy con làm vậy. Làm cho đúng như lời Thầy dạy, năm, sáu tháng sau
mấy con chứng đạo. Mấy con thấy cần nhập Niết Bàn, Thầy cho mấy con nhập Niết
Bàn.
Mà không cần,
Thầy bảo: Bây giờ Thầy đề cử con phải đi ra cái khu vực đó, cái nơi đó để hướng
dẫn một số người có nhân duyên với con. Con cứ quán đi để theo Thầy. Thì cái
người tu chứng, người ta quán thấy mình có nhân duyên tại cái khu đó, mình sẽ đến
đó. Rồi đến đó thì Thầy sẽ hỗ trợ như thế nào để cho mình đến đó mình làm công
việc để giúp cho mọi người đang đau khổ ở đó mấy con. Nói thí dụ mấy con tu
xong rồi, Thầy chỉ định cho mấy con: Bây giờ mấy con phải về đó, làm cái điều
đó thì mấy con sẽ đến đó. Thì Thầy sẽ hỗ trợ cho cách thức mấy con làm, để những
người xung quanh đó có cái duyên với con. Khi mấy con làm rồi thì họ sẽ tập
trung đến với mấy con, con nói đâu họ nghe đó, mấy con cố gắng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét