470- THÀNH LẬP TĂNG ĐOÀN,
NI ĐOÀN VÀ CÁCH THỨC HOẠT ĐỘNG
(28:13) Hôm
nay, Thầy nghe mấy con sắp sửa. Ở đây Thầy thành lập một cái Tăng đoàn, cái
Tăng đoàn thứ hai. Cái Tăng đoàn thứ nhất sắp sửa Thầy sẽ cái Tăng đoàn, cái Ni
đoàn thứ nhất Thầy sẽ cho di chuyển. À, thí dụ như bên Ni đoàn họ sẽ di chuyển
về ở Tịnh xá ngoài đó con, chứ không phải không. Họ di chuyển ngoài đó ở vài
hôm, rồi họ hoặc họ, Thầy sẽ đưa họ đi ra Hà Nội. Họ đi một vòng tức là họ sinh
hoạt họ có đủ giấy tờ, Thầy lo giấy tờ đủ mà họ sinh hoạt từ địa điểm này đến
các địa điểm khác. Cuối cùng họ trở về nhập thất hoàn toàn để tu tới chứng đạo
mà thôi. Đó là cái Ni đoàn với cái Tăng đoàn Thầy sẽ cho đi.
Rồi bắt đầu
thành lập cái Ni đoàn thứ hai. Rồi cái Tăng đoàn thứ hai kế tiếp để mà ở đây tu
tập xả tâm học giới luật, đức hạnh hẳn hoi hoàn toàn. Những oai nghi tế hạnh,
những cái gì mà còn thiếu sót đều là được Thầy bổ túc xong hết. Từ cái, thí dụ
như người xuất gia rồi mà gia đình có chuyện gì, về giải quyết như thế nào? Có
được giải quyết hay không giải quyết? Thầy dạy hết. Có được ở trong nhà, ngủ
nghỉ chung ở trong một nhà của gia đình không, khi mà xuất gia mang áo? Thầy sẽ
dạy hết tất cả những cái oai nghi này, qua một câu hỏi của một Sư cô ở trong
này đã hỏi Thầy. Mà từ lâu Thầy chưa có trả lời là tại Thầy biết thấy cái duyên
chưa đủ. Bây giờ nó đủ rồi để sắp sửa cho cái Ni đoàn đi từ chỗ này đến chỗ
khác.
(29:41) Đó
thì từ cái Tịnh xá này họ đến Tịnh xá khác. Từ cái chỗ này, họ đến những cái
chùa mà Thầy đã chỉ định cho họ đến đó ở. Hoặc là mười ngày, một tháng, nửa
tháng rồi cái họ, Thầy cho gọi họ phải đi vào cái địa điểm nào. Thì lên Đà Lạt
hoặc là đi ra Hà Nội, hoặc là ra Quy Nhơn, hoặc là Phú Yên. Từng những cái địa
điểm đều họ được về đó, để thấy cái hình ảnh của tu sĩ của Tu viện Chơn Như.
Nghĩa là cái người cư sĩ đó, khi mà đến cái Tịnh xá đó thì cái nhóm người cư sĩ
đó sẽ thấy được cái oai nghi của các vị tu này. Mà khi mà Thầy hướng dẫn đầy đủ
rồi họ sẽ đến. Họ đi một vòng như vậy, cái sau đó họ trở về Tu viện, họ sẽ đi
luôn ra sau họ nhập thất họ tu luôn, họ tu chứng đạo thôi.
Đó là cho họ
đi một vòng kêu là du lịch. Du lịch xong rồi bây giờ không còn ao ước điều gì hết.
Đã đi đâu cũng là đi hết rồi, không còn ao ước nữa. Và cũng là đem cái oai nghi
tế hạnh của người tu đi vào cái cuộc sống của mọi người, để người ta thấy cái sự
tu tập của chúng ta. Tăng cũng vậy, Ni cũng vậy mấy con. Đây là mấy sư, mấy thầy
ở đây mà mang áo như sư Phước Tồn đều chuẩn bị sắp sửa có cái giai đoạn đi du lịch.
Mà nếu mà có điều kiện, xin giấy tờ để mà, giấy xuất cảnh thì Thầy sẽ cho đi
qua Úc con. Có cơ sở bên Úc, có cơ sở bên Mỹ, Thầy cho đi qua bên đó hết.
(31:14) Thầy
cho đi một vòng qua bên đó, nhưng mà Thầy xét oai nghi tế hạnh đầy đủ mới cho
đi. Ăn uống mà ngồi mà nói chuyện thì thôi mấy người này ở lại, không có đi.
Đâu đàng hoàng. Trong khi mà ngồi ăn mà tập thể chung nhau đó, thì tất cả những
vật dụng của người tu sĩ đều ở trong bát của mình đầy đủ, chứ không phải là chạy
tới chạy lui lấy đâu. Lát thiếu cái dao, lát thiếu cái kéo, lát thiếu cái này
kia mà chạy tới chạy lui thì mấy người này ở lại. Cái oai nghi như vậy không có
đúng, không nghiêm chỉnh.
Khi mà mình
ôm bình bát đi xin rồi thì tất những vật dụng trong cái buổi ăn uống đó đầy đủ,
Thầy nhắc nhở hết rồi. Để tập cho nó thành một cái thói quen con. Để khi đi là
những cái oai nghi của mình là người ta nhìn ngó vô cùng. Người ta coi thử coi
cái sinh hoạt của mình như thế nào,? Sau khi xong rồi về mà nỗ lực tu. Tu tập
cho tới nơi tới chốn chứ không còn ấm ức trong bụng là tôi chưa biết chỗ này,
tôi chưa biết chỗ kia. Thầy cho biết hết, Thầy cho đi dạo hết mà về mà còn ấm ức
là chết đó.
(32:14) Mấy
con thấy không? Thầy nói thật sự ra, Thầy đào luyện mấy con, Thầy biết từng tâm
niệm của mấy con. Bởi vậy khi mà Thầy cho chú Mật Hạnh vào thất tu chú
nói: “Bây giờ tu như thế này, tâm mình nó sẽ bất động, nó thanh thản,
an lạc như thế này, nó sẽ giải thoát mất đi, rồi đời mình không biết cái gì hết
trơn, hết trọi”. Trời đất ơi! Mới lớn lên chú có hiểu đời gì hết mà chơi kiểu
này tiêu cha hết. Chú nói: “Thầy ơi! Thầy cho con ra chút ít đi để con
biết cái đời chút chứ, để con bây giờ, hồi nào tới giờ theo Thầy, giờ con không
biết gì hết”. Thầy nói: “Thôi được rồi, thôi được, Thầy cho”.
Vì cái kinh
nghiệm này mà Thầy thấy còn thiếu một chút gì trong mấy con, mấy con khó tu vô
cùng lận. Khó đi tới! Để cho hiểu hết, rồi biết rằng đi chơi chưa phải sướng
đâu, mệt xác. Đi ra tắm biển chưa phải khỏe đâu, nó mệt lắm chứ đâu phải sung
sướng đâu. Đừng nói nghe nói đi Vũng Tàu tắm biển là khỏe, đừng có nói, ra đó
mà dợt với sóng hơi rồi biết. Cho nên Thầy cho đi dạo hết, rồi mới về mới khép
vô tu đàng hoàng. Bây giờ đi chơi hết rồi phải không? Bây giờ chỉ còn một là chết,
hai là chứng đạo, chứ không có còn đòi hỏi gì thế gian này nữa hết. Người nào
còn ao ước gì không? Không ao ước thì nỗ lực tu cho tới nơi tới chốn, đó là cái
trách nhiệm của Thầy đã dẫn dắt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét