465- TU TẬP ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC TÂM
VÔ LẬU
(8:14) Tu
không lâu đâu mấy con. Thầy nói thật sự nếu mà trong sáu tháng mấy con ngồi bền
chí quyết định là mình sẽ làm chủ. Thầy nói sáu tháng sau mà Thầy dạy mấy con
tu nghiêm chỉnh, sáu tháng sau mới làm chủ sự sống chết. Bởi vì tâm mấy con vô
lậu, thì vô lậu nó cũng phải có cái lực của vô lậu chứ, Thầy nói hữu lậu thì có
cái lực của hữu lậu. Tại sao Thầy nó có cái lực của hữu lậu? Bởi vì tâm mấy con
phiền não, giận hờn đó là lậu hoặc thì nó phải có cái lực. Cái lực của nó mấy
con thấy rất rõ ràng. Người ta vừa chửi mấy con, mấy con sân lên liền, không phải
đó là cái lực sao? Cái lực của hữu lậu mấy con. Thấy một vật ham thích cái ham
muốn liền, các con thấy đó là một cái lực của hữu lậu.
Còn khi mà
tâm chúng ta vô lậu thì nó phải có cái lực vô lậu chứ. Cái lực vô lậu là cái lực
muốn sống hồi nào sống, muốn chết hồi nào chết, nó là Tứ Thần Túc mấy con. Cái
tâm mấy con thanh tịnh thanh thản, an lạc, vô sự thì cái thời gian của nó không
có lâu. Mấy con sống được trong một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì bảy
ngày đêm nó dễ dàng mấy con ngồi bất động, nó không có buồn ngủ mấy con. Bây giờ
mấy con còn hôn trầm, còn thùy miên, buồn ngủ là tại vì mấy con chưa sống được
với vô lậu. Còn vô lậu rồi mấy con thấy ngồi đây thân bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự nó có làm gì đâu.
(9:46) Có
phải là cái thân nó ngồi đây mà nó không đau, không nhức, không mỏi thì nó có cục
kịch, nó nhúc nhích gì đâu mà gọi nó làm. Cũng giống như con ngủ thì con đâu có
lăn lộn, mà con hơi thức dậy, con lăn ra liền. Còn con ngủ, cái ý của con đâu
có nghĩ ngợi cái gì đâu, có phải không? Thì Thầy ngồi đây cái ý của Thầy cũng
đâu có nghĩ ngợi gì? Bất động, thanh thản mà. Thân thì an lạc nó đâu có gì đâu,
thì do là Thầy ngủ mà Thầy tỉnh, tức là Thầy nghỉ ngơi. Cái ngủ có nghĩa là
thân và tâm nghỉ ngơi. Mà giờ mình không nghỉ ngơi thì nó mệt nhọc, con hiểu
không? Mất ngủ là nó sẽ bị bệnh. Là tại vì con không có ngủ mà cái đầu óc của
con cứ suy nghĩ hoài, nó chẳng mệt chứ sao? Còn thân thì lăn qua lộn lại, nó
đâu có nằm yên được.
Còn Thầy thì
thân ngồi im lìm từ một giờ, hai giờ, ba giờ nó vẫn im lìm. Tâm không khởi niệm
thì đó là nó ngủ chứ sao. Nhưng mà ai làm gì Thầy cũng biết hết, bởi vì cái sức
tỉnh Thầy có. Còn mấy con không có, cho nên vì vậy mấy con ngủ là mấy con mê.
Còn Thầy tỉnh, nó không mê. Các con hiểu chỗ đó không? Cho nên thân Thầy không
ngủ mà là ngủ, bởi vì nó ngồi đây nó nghỉ ngơi, chứ nó có làm gì đâu mà nó mệt.
Các con thấy rõ không? Nó ngủ mà nó tỉnh, cho nên vì vậy mà nó không có bị mệt
nhọc, nó không có bị bệnh.
(11:06) Cho
nên khi tu đúng rồi chúng ta thấy sao mình không có ngủ à? Mà sao không bệnh?
Các con hiểu chỗ đó chưa? Cái thực tế của cái người tu sĩ đạo Phật là họ không
có ngủ đâu. Họ không ngủ mà họ ngủ. Họ ngủ là tại vì ngủ có nghĩa là nghỉ ngơi,
thân tâm nghỉ ngơi mà họ ngồi im lặng, bất động là thân tâm nghỉ ngơi. Đó là giống
như người ngủ chứ gì? Chứ họ không phải là quên tất cả. Họ biết hết tất cả mọi
sự việc xảy ra, tiếng động, tiếng gì họ cũng nghe hết. Nhưng mà những cái tiếng
đó không làm cho tâm họ phóng dật suy nghĩ về cái tiếng đó, nó bất động. Cho
nên nó khỏe quá! Vì vậy mà sự giải thoát Thầy thấy đơn giản, rất đơn giản.
Các con thấy
không? Bây giờ Thầy ngồi đây nà, Thầy nhắc nó một câu, bởi vì Thầy có pháp Như
Lý Tác Ý mà. Đức Phật dạy: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh mà đã sanh thì bị diệt”. Lậu hoặc là cái chỗ nào? Là tâm giận hờn, phiền
não, lo lắng, sợ hãi nó thuộc về tâm. Mà thuộc về thân thì chỗ nào? Nhức mỏi chỗ
này, chỗ kia, đau đớn chỗ nọ đó là lậu hoặc. Mà hễ nó không sanh thì chúng ta
tác ý: “Tâm bất động, thanh thản”. Bây giờ nó không có đau, không
có gì hết, tâm không có phiền não gì hết thì nhắc nó, nó sẽ không sanh à! Thì
mình yên lặng một lúc thì tác ý nữa, nhắc nữa: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Rồi ngồi yên lặng một lúc nữa chừng khoảng nửa tiếng. Khoảng
chừng nửa phút hay một phút, mình lại tác ý một lần. Bởi vì có tác ý, có như lý
tác ý lậu hoặc sẽ không sanh. Và cái thân này nó sẽ tiếp tục nó an trú, nó
không sanh đó. Nó không đau, không mỏi, không tê đâu.
(12:41) Cho
nên vì vậy mà đức Phật có những cái phương pháp. Bây giờ nghe cảm thấy cái thân
nó hơi mỏi hoặc nó muốn sắp sửa tê thì mình cảm giác: “ An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Thì bắt đầu
nương vào hơi thở, thì lần lượt những cái cảm thọ nó sẽ biến mất đi. Nó để lại
một cái sự bình an cho cơ thể chúng ta không đau, không nhức gì hết. Nó có
phương pháp mà mấy con. Còn cái tâm này nó cứ sanh niệm khởi ra, khởi vô thì nhắc
liền: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết
tôi thở ra” rồi hít vô thở ra. Nhưng vừa chợt thấy cái hơi thở, sao
cái tâm mình nó cứ bám chặt trong hơi thở? Bởi vì nó quen hơi thở, nó cứ biết
hơi thở không mấy con. Tức là nó bị nhiếp phục ở trong hơi thở, bị trói chặt
trong hơi thở thì nhắc lại liền.
(13:32) Có
phương pháp nhắc để cho nó thành nhả lỏng ra, chứ không khéo nó ức chế. Ức chế
cái ý thức của chúng ta đó mấy con: “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi
hít vô, cảm giác toàn thân thôi biết tôi thở ra”. Cảm giác toàn thân để biết
hít vô thì nó không còn tập trung trong hơi thở duy nhất nữa mấy con. Có phải
không? Bây giờ các con biết thở mà lại cảm nhận toàn thân. Nó đã phân chia cái
tâm của mấy con toàn thân. Cho nên trên Tứ Niệm Xứ - mấy con đứng trên góc độ Tứ
Niệm Xứ quán thân trên thân rồi đó. Các con thấy cái câu mà dạy chúng ta tu tập
để chúng ta nhả bớt, không có tập trung trong một đối tượng. Nó hay lắm!
Rồi bắt đầu
cái tâm nó hơi lặng lặng, nó muốn lặng mình biết liền. Nó muốn buồn ngủ chứ,
mình biết liền chứ, nhắc liền: “Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô,
với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra”. Một lần nó chưa tỉnh tỉnh. Hai lần,
ba lần cái tỉnh tỉnh lại hết, ngồi đây hết buồn ngủ rồi. Nó tỉnh như là ánh
sáng mặt trời mà rọi sáng trưng, sáng suốt vô cùng. Thân nó cũng không nghe lờ
đờ, mà tâm nó không nghe mờ mịt. Thì đó bây giờ tỉnh đàng hoàng rồi đó, có phải
sung sướng không? Mấy con thấy. Tỉnh thì không có bao giờ có niệm gì vào vô được
đâu. Tại nó lờ mờ nó mới vào. Đó! Mấy con thấy đơn giản.
(14:47) Thầy
ngồi đây, Thầy chơi suốt ngày. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, bảy
ngày Thầy chứng đạo. Đâu phải lâu, tâm vô lậu, bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự. Tại mấy con ngồi chơi không được. Nghe nói ngồi chơi không làm gì, nghe nó
dễ. Nhưng mà đi làm nó dễ hơn, chứ ngồi chơi không được đâu mấy con. Ngồi nó
nhúc nhúc nhích nó muốn đi, nó khó. Bởi vì ngồi chơi, bây giờ muốn ngồi chơi là
phải tập dữ lắm mới ngồi chơi được. Chứ không ngồi hơi cái bắt đầu đi quét à.
Nó đi dọn, nó không chịu rảnh đâu, nó không chịu ngồi chơi đâu. Sự thật con người
mình sao nó sanh ra để mà làm khổ không à! Không có chịu sung sướng, ngồi chơi
không chịu, đó là cái ngu của mình. Cho nên Thầy nói thật sự sao Thầy hiểu rồi,
Thầy thấy Phật pháp dễ quá. Tại sao người ta tu khó quá? Mà Thầy dạy sao mọi
người không nghe lời Thầy? Sao họ không nghe? Họ không ráng nỗ lực tu?
(15:39) Bây
giờ sắp xếp gia đình mình tất cả mọi cái rồi cho ổn. Đứa con nào lo cho đứa nấy
đàng hoàng rồi, tụi bây lo phận sự hết, phải không? Rồi vợ con đâu đó đàng
hoàng hết rồi, bây giờ không còn phải không? Bây giờ còn một vài năm, thì bây
giờ ba phải lo cái phần của ba. Chứ không lẽ là cứ lo cho vợ, cho con cái hoài,
cái đời của ba chắc tới chừng nó xuống mồ cũng chưa xong cái gì hết đâu. À bây
giờ sắp xếp xong rồi thì nhất định cắt cái cụp liền. Tức là ở ngoài đó mà có chết
đừng báo à nha, để ba ở trong này ba tu chứ báo báo lộn xộn ba tu không có được.
Tình cảm ái kiết sử mà, nghe ở ngoài đó bệnh đau là mình ngồi ở đây cũng không
được đâu. Ở ngoài đó phải giải quyết, bệnh đau đi nhà thương, chứ kêu ba về, ba
cũng ngó thôi, chứ ba làm gì được. Thương thì có thương, chứ sự thật làm cái gì
được ở trên cái bệnh đau của mọi người. Cho nên ở ngoài đó giải quyết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét