464- SƠ LƯỢC VỀ QUÁ TRÌNH
TU TẬP
(0:00) Trưởng
lão: Như Thầy thấy mấy con được sanh làm người mà được gặp Phật Pháp
nó không phải dễ. Biết mặc dù Thầy cố gắng, Thầy viết sách để phổ biến để cho mọi
người được gặp được Chánh pháp của Phật biết cách tu tập. Nhưng quá khó mấy
con. (nghe không rõ), chờ cái số người mà biết được cái Chánh pháp của Phật để
tu tập, để được giải thoát làm chủ sự sanh tử.
Cái số lượng
người về đây mà biết Thầy về đây quá ít. Mà một kiếp người, mà sinh ra làm người
nó có cái giá trị rất lớn, cái sự sống có giá trị rất lớn. Mà thường thường người
ta không biết, người ta đem cái sự sống người ta đi vào cái chỗ đau khổ, để cho
nó phiền não, giận hờn, bệnh tật, đau khổ mọi thứ. Sự thật ra cái sự sống của mọi
người đều rất quý. Cho nên từng phút giây mà chúng ta sống như thế nào để tâm
chúng ta được thanh thản, an lạc, vô sự đó là cách sống tuyệt vời.
(1:05) Thầy
đã dạy mấy con thấy, cũng như đức Phật ngày xưa đã xác định được cái chân lý
đó, cái sự thật đó. Mọi người đều có một cái sự giải thoát đó. Cái tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự ai cũng có hết. Nhưng muốn bảo vệ và giữ gìn nó được
lâu dài thì chưa có ai làm được, chưa có ai làm được. Mấy con hiểu rồi, nhưng
mà gia duyên nó đủ loại đủ cách. Không làm sao mà cắt lìa ra, để rồi ngồi lại
chơi mà từng phút từng giây, để bảo vệ giữ gìn nó bằng một cái phương pháp Như
Lý Tác Ý.
Các con thấy
đơn giản quá, pháp của Phật quá đơn giản! Quá đơn giản nhưng mà không phải dễ
làm. Ai cũng biết tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự trong một phút giây
thì ai cũng thấy nhận ra được. Nhưng muốn sống được với nó một ngày, hai ngày
cũng không phải dễ. Thầy nói bây giờ trong một giờ cũng không phải dễ với nó
đâu. Rồi xem lại trong một cái thời gian ngắn nhất của nó là trong một phút.
Cũng chưa chắc đã có người đã bất động, thanh thản, an lạc, vô sự trong một
phút.
(2:18) Phải
tập cho cố gắng không khéo thì bị ức chế tâm của mình. Thấy nó không niệm, nó bất
động. Nhưng mà mình cứ sử dụng cái đối tượng để mà ức chế nó, thì như vậy là
mình chưa phải sống thật sự với tâm bất động. Cho nên nó đơn giản mà nó không
khéo thì mình rơi vào sự ức chế. Cho nên hầu hết người ta cũng biết mà người ta
không biết cách nào mà người ta thực hiện cho được.
Vì vậy mà đầu
tiên chúng ta phải tập, phải tập luyện như thọ Bát Quan Trai. Bốn pháp chúng ta
phải tập. Bốn pháp tu tập thì: Đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác, Thân Hành Niệm.
Rồi quán vô lậu để triển khai cái tri kiến hiểu biết. Rồi tu 19 cái đề mục của
Định Niệm Hơi Thở. Rồi tu tập cái Định Sáng Suốt thư giãn. Rõ ràng là bốn cái
pháp này trong khi thọ Bát Quan Trai giữ gìn tám giới để tu tập. Đó là chúng ta
mới làm quen với các pháp đó thôi, chứ chưa phải đi vào đâu được hết.
(3:21) Sau
khi tập luyện cho nó thuần thục rồi bắt đầu mới vào, mới có hành trình chiến đấu
tận cùng với giặc sinh tử. Giặc sinh tử là giặc niệm khởi từng vọng tưởng của
mình, đó là cái hình thức giặc sinh tử. Rồi giặc cảm thọ, từng đau nhức trên
thân của mình chỗ này chỗ kia đó là giặc cảm thọ. Rồi giặc tưởng nữa, ngồi đây
rồi trạng thái hỷ, lạc, khinh an tưởng là mình vào thiền vào định. Hoặc là thấy
phóng hào quang ánh sáng, hoặc là cảm thọ điều này thế kia, đều là hoàn toàn bị
tưởng. Đó là giặc tưởng. Giặc vọng tưởng, rồi giặc tưởng, rồi giặc cảm thọ, rồi
đến giặc hôn trầm thùy miên. Ngồi im lặng, lặng, lặng cái rồi ngủ gục xuống, đó
là giặc hôn trầm. Các con thấy trong cái mặt trận của sinh tử luân hồi của
chúng ta quá khó khăn không phải dễ.
Chiến đấu với
chúng không phải khó. Nhưng bền chí chúng ta làm được, không phải khó đâu mấy
con, dễ lắm. Một đời người sanh ra làm kiếp người mà thắng được, làm chủ được
thân tâm chúng ta. Muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào sống. Có bệnh
đuổi ra liền tức khắc không sợ hãi, không dao động tâm. Con người ta là ai cũng
làm được, chứ không phải có riêng Thầy làm được. Thầy tin rằng mọi người đều
làm được, trai cũng được, gái cũng được.
Người nào mà
bỏ phí cuộc đời chúng ta lại chạy theo. Đem cái sự sống thanh thản, an lạc, vô
sự không đau khổ này mà vùi nó vào cái sự đau khổ. Bởi vì con còn có vợ có con
là mấy con đã vùi cái sự sống của mấy con trong đau khổ rồi. Một lúc thì có
chuyện này, lúc có chuyện kia. Phiền não, tức giận, buồn phiền, lo lắng, sợ
hãi, đói khổ, đủ loại khổ. Các con thấy mình đem cuộc sống mình vào cái sự khổ,
chứ có ai mà đem cho mình đâu? Nhưng mình bị nhân quả chi phối sai bảo mình
làm, cho nên mình nô lệ cho giặc nhân quả.
(5:19) Hàng
ngày, ý mình suy nghĩ, mình làm theo cái ham muốn của mình. Nó sai mình làm,
làm cái này, làm cái kia để cho có tiền nhiều. Làm cái nọ để mà tạo cái hạnh
phúc, nhưng mình sống trong tưởng. Mình đạt được cái đó, mình đến cái mức đó
đó, thì mình thấy mình chưa phải là được hạnh phúc an vui, quá khổ! Bây giờ con
ước ao sao mình có được tỷ bạc. Nhưng mà khi làm có tỷ bạc rồi nó đâu có hạnh
phúc đâu. Lo lắng, sợ hãi đủ loại ở trong đó hết. Chứ đâu phải có tỷ bạc là ngồi
đó mà được an vui đâu, con hiểu không?
Cho nên Thầy
thấy mấy con để cuộc đời mình trôi lăn dần dần cái thời gian nó sẽ mất. Và mất
đi mấy con lấy lại không được đâu. “Tấc bóng thời gian một tấc vàng, tấc
vàng thì không gì khó, tấc bóng thời gian khó hỏi han”. Như tuổi đời của mấy
con bây giờ qua rồi đâu có lấy lại được. Như cháu đây còn nhỏ, nhưng mà để chừng
năm, mười năm sau cháu lấy lại không được cái thời gian mất đâu. Mất rồi khổ lắm
con, lấy lại không được thời gian. Ngay bây giờ phải chiến đấu tận cùng làm chủ
giặc sinh tử, làm chủ được thân tâm chúng ta. Lúc bấy giờ chúng ta, không có gì
mà cám dỗ chúng ta được.
(6:44) Cái
khó là phải hiểu cho thật hiểu pháp mới cứu khổ mình ra, mới đòi lại quyền làm
chủ. Mình làm chủ sự sống chết. Chứ còn không khéo mình không hiểu, mình tu tập
cầm chừng, rồi nó đâu nó cũng dậm chân tại chỗ mấy con. Thấy thì hay đó nhưng
mà mình phí bỏ cuộc đời mình. Cho nên nhìn chung hết, mấy con thấy mọi thầy mà
theo Thầy. Thầy thấy vô đây tu ít bữa, năm mười bữa, một tháng, nửa tháng cái
đi ra, đi vòng chơi rồi cái trở lại. Trời ơi! Thầy nói họ sao coi cuộc đời sống
họ coi rẻ rúng quá vậy? Vô đây là một là: “Ở đây giam mình cho đến khi
chứng đạo mới bước ra khỏi cổng chùa. Mà không chứng đạo nhất định là không rời
khỏi cổng chùa”. Đó là cái thứ nhất.
Đã xuất gia,
đã tu rồi thì nhất định còn có một chết, một chứng đạo, không rời khỏi nơi đây.
Bởi vì một người xuất gia rồi, mấy con thấy đi chỗ này, đi chỗ kia để làm gì?
Vui sướng gì nữa mà đi? Cho nên nhất định là phải cột chặt mình ở lại. Và đồng
thời nhất định chết trong thất. Sống một mình không nói chuyện chơi với ai hết.
Bởi vì mình là mình vào đây có trách nhiệm bổn phận là mình phải làm chủ được
thân tâm, không phải vô đây mà chơi. Cho nên quý vị vào đây xuất gia rồi cũng
lơ là, tu cho nó lấy có, rồi đi tới đi lui, mất thì giờ suốt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét