459- TU TẬP TÂM BẤT ĐỘNG
(11:19) Đạo
Phật đã trao cho mình một cái pháp rất là tuyệt vời. Ông Phật đã nói trong cái
kinh Lậu Hoặc, nói một cái lời nói, Thầy nói tuyệt vời. Giúp cho con người có
cái phương pháp để cứu khổ mình: "Có lậu hoặc, có Như Lý Tác Ý lậu
hoặc chưa sanh thì sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt". Bây giờ nó
sanh là nó đau nhức thì bị diệt. Mà nó chưa sanh mà bây giờ mình cứ tu: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", ngồi đây chơi. Không tu gì hết
ngồi chơi, có khởi niệm, "Đi đi, ở đây là chỗ bất động chứ không
phải chỗ mày nghĩ". Thật sự tâm mình nghĩ thật, nhưng mà ở chỗ này
không phải chỗ mày nghĩ, chỗ này chỗ bất động. Ngồi đây chơi ngày này qua ngày
khác, không, người đó không bao giờ bệnh đau. Mà ngồi đây, mà cứ nghĩ lung tung
thì thế nào cũng bệnh đau.
(12:02) Thầy
nói thật. Mà nếu mà đêm không có ngủ mà cứ nghĩ, thì cái người này là bệnh mất
ngủ, khổ sở lắm. Còn cái người mà người ta không ngủ, mà người ta ngồi người ta
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Người ta thanh thản, người ta đâu có suy
nghĩ chuyện gì đâu, cho nên cái đầu nó khỏe khoắn. Suốt đêm không ngủ mà không
có buồn ngủ chút nào, mà không bệnh chút nào, không lừ đừ.
Mà cái gương
mặt nó hân hoan, nó vui vẻ vô cùng, bởi vì nó thanh thản mà nó an lạc. Con thấy
cái nào sung sướng? Còn có người tập giả vờ như mình vui cười nhưng mà cái đôi
mắt nó hiện ra buồn rầu. Thí dụ như bây giờ đó, có cái phương pháp dạy: "Hít
vô tôi mỉm mỉm cười, thở ra tôi mỉm…", tức là tập mình cười cho nó vui
chứ gì? Nhưng mà sự thật ra cái tâm mình nó chưa có xả đó, thì nó lo lắng, thì
cái gương, cái đôi mắt nó hiện ra trên mặt cái nét buồn. Còn cái người, người
ta vui thật tình thì mắt vui, lỗ mũi vui, cái miệng vui. Mấy con nhìn coi, cái
trán người ta nó cũng vui nữa, nó hân hoan hết à. Còn mình mà vui giả đó, nó chỉ,
cái miệng mình nó mỉm ra nó cười, chứ nó méo xẹo à, nó chưa có thực tế. Thấy
không? Thầy nói mấy con để ý coi, mấy người giả vờ vui thì nó không có thật
đâu, thấy nó rõ lắm.
(13:15) Cho
nên cái phương pháp của Phật, nó dễ dàng tu lắm, nó không có gì khó đâu. Nó
không phải cúng bái, lạy lễ, tụng kinh gì cho nhiều. Ngồi chơi tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Đó mình biết cái tâm mình bất động, thanh thản là
không có lậu hoặc, cái chỗ đó không có lậu hoặc.
Bây giờ mình
ngồi đây có một phút, thì nó có niệm rồi, hay hoặc nửa phút nó có niệm rồi, vậy
thì mình nhắc nó. Lần lượt một ngày, hai ngày mình nhắc nó, cái bắt đầu cái niệm
nó thưa dần. Nó được một phút, rồi hai phút. Một phút, hai phút nó im lặng. Cái
mình làm thêm chừng cỡ nửa tháng cái nó ra ba phút, năm phút. Nó kéo dài được
năm phút, chà! Hôm nay khá rồi đó. Nó khá, nó ở chỗ cái trạng thái bất động, tức
là chỗ đó trạng thái không khổ rồi, tức là vô lậu được chút rồi. Các con thấy,
hồi đầu thì mới có chừng nửa phút, ba mươi giây, sáu mươi giây là kể như cũng
khó lắm với nó rồi. Nhưng mà lần lượt rồi tăng dần dần, dần dần.
Bởi vì mình
bền chí, mình biết tất cả các pháp đều vô thường, không có pháp nào là ta, là của
ta hết. Thân này cũng đâu phải của mình, tâm này cũng đâu phải của mình. Nhà cửa,
cây cỏ, tiền bạc đây đâu phải của mình, chết mình có mang theo thứ gì được
không? Có cái nào mà bây giờ mình lo mình giữ, mà cứ để lăng xăng trong cái đầu
chúng ta. Xả xuống hết, buông xuống ngồi chơi. Chơi mà khỏe quá, thanh thản, an
lạc, vô sự.
Thầy nói thật
sự các cô mà lớn tuổi già rồi, ôm ngay pháp này đi, kịp thời chúng ta không tái
sinh luân hồi. Không khéo để rồi cái tâm chúng ta thương ghét, lo lắng, giận hờn,
buồn phiền, theo cái nghiệp đó mà phải đi tái sinh luân hồi, bởi vì tương ưng với
mọi người. Các cô cứ nghĩ đi, người nào người ta cũng bị cái phiền não tham,
sân, si đó hết.
Thì mình còn
sống như thế này, chứ mình chết làm con họ chứ làm sao? Mình cũng giống họ thì
phải tương ưng chứ, thì phải đi tái sanh.
(15:00) Còn
Thầy bây giờ làm sao tái sanh với ai? Họ có giống Thầy? Thầy có tham, sân, si
như họ đâu? Họ còn giận hờn phiền não, còn Thầy giờ thanh thản, an lạc. Ngồi
đâu thanh thản, an lạc, vô sự. Chết thì cũng ở chỗ thanh thản, an lạc, vô sự
đó, chứ nó đi chỗ nào được nữa? Nó đâu có chỗ nó đi, nó đâu có thu hút nhau.
Con thấy một
cái người mà ác gặp cái người ác nó hút nhau. Thí dụ như cái người đó vừa chửi
thì cái người nọ chửi lại liền. Có phải hai cái ác nó chửi nhau không? Con thấy
nó hút nhau liền. Một cái người ác và một cái người thiện. Mấy con lưu ý cái
người ác chửi mắng, người thiện ngồi im tức là không bị hút. Mấy con thấy nó
không bị hút thì nó không bị chửi. Cho nên cái ông kia, ông chửi một hơi thôi
cái ông nín, nín lại ông không chửi nữa. Chứ không lẽ chửi mà người ta làm
thinh mà mình cứ chửi hoài cũng kì, cũng mắc cỡ chứ, sao phải không mắc. Con thấy
không? Cái thiện nó đẩy cái ác ra, cho nên cái ác nó phải dừng xuống.
Mà nếu mà
cái ác với cái ác nó hút vô, thì người này chửi một tiếng thì người kia làm hai
tiếng. Người này làm hai tiếng thì người kia làm năm tiếng, thì cứ làm hơn. Cho
nên nó tăng cái ác, nó hút vô nó tăng lên. Rồi bắt đầu co tay nhau mà đánh. Nó
tới ác nữa, đánh. Rồi đôi khi có thể dùng dao, dùng gậy đập nhau nữa. Các con
thấy nó đi tới, cái ác nó càng tăng lên cái nhân quả ác.
Còn cái nhân
quả thiện, người ta chửi mình, mình nhẫn nhục, mình cười thấy tội nghiệp cho
ông này. Ông sân, ông tức giận, ông chửi mắng vậy, thấy ông khổ lắm! Thương yêu
nên tha thứ thôi. Cái tâm mình nghe nó mát lạnh, nó không còn giận hờn gì hết,
có phải mình sung sướng không? Rồi cái ông này ông làm hơn, ông thấy: "Ông
này sao mình làm không nói gì hết". Rút cục rồi ông đâu có lý nào mà
ông cứ ngồi, ông chửi suốt ngày được đâu, cuối cùng ông cũng thua cuộc, ông bỏ
cuộc. Các con thấy không? Tu là nó như vậy chứ nó không có gì hết. Nhưng mà sự
thật mình ở đời mình biết tu rồi, mình đâu có chọc ghẹo ai đâu? Đó cho nên ngồi
chơi có một mình suốt ngày.
(16:48) Cho
nên Thầy bảo quý Thầy: "Vô trong thất ngồi chơi, xả tâm thôi, ngày
này qua ngày khác. Bữa nay chưa chứng thì ngày mai chứng". Sự thật ra
mình chứng từng phút giây, chứ đâu phải không chứng đạo đâu? Một sự im lặng, bất
động trong một phút, một giây là chứng đạo rồi. Nhưng nó chưa được kéo dài một
ngày hai ngày. Bây giờ mình trong thất, mình chơi một mình, chứ đừng chơi với
ai. Chơi với ai, rồi nó chêm vô cái đầu của mình chuyện này, chuyện kia thì làm
sao nó chứng được? Các con hiểu không?
Cho nên chơi
một mình, rốt cuộc rồi nó còn có mình mình. Cái tâm mình lần nó ly dần, nó để lại
cái trạng thái bất động kéo dài ngày này qua ngày khác, bảy ngày nó đủ cái sức
Tứ Thần Túc.
Bởi vì cái định,
cái tâm vô lậu mà nó kéo dài được cái trạng thái bảy ngày đêm như vậy, thì nó để
lại cho chúng ta một cái lực vô cùng. Chứ chúng ta có luyện tập gì đâu? Tại vì
nó vô lậu thì nó phải có cái lực vô lậu chứ! Các con hiểu chưa?
Chứ mình có
tu gì đâu, chỉ chịu khó ở trong thất, cho cái thất không chơi với ai hết, chơi
với mình thôi. Rầy rà cũng là mình rầy mình thôi, không có rầy ai hết, các con
thấy không? Mình rầy mình à. Hễ nó nổi nghĩ cái gì đó, "Đi đi, ở
đây mày không có vô đây, mày phát xạo chỗ này đâu có được, chỗ này là cái tâm bất
động tao mà", cái nó rút đi, nó để lại yên lặng. Một lát lén lén vô nữa,
la nữa, các con thấy không? Cứ mình rầy mình chứ mình có rầy ai, nhưng rầy riết
là mình chứng đạo.
(18:06) Các
con tu thấy khỏe không? Đâu có gì mệt nhọc! Thầy đâu có bắt mình lạy nhiều. Các
con thấy tu sướng không? Bởi vậy Thầy nói sư Gia Hạnh mà Thầy thấy. Thấy cái
tâm mà xả được, tu ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, Tăng trưởng thiện; tâm bất động,
thanh thản được, kéo dài được. Thầy mới cho vào cái thất, khép cho sống chết độc
cư trong đó, không có cho nói chuyện ai hết. Chừng đó mới biết, mới biết đạo ở
chỗ nào. Chứ bây giờ ở trong này kẻ đi qua, kẻ đi lại. Ngồi trong đó buồn quá,
nhìn ra cũng thấy bớt đỡ cô đơn.
(18:37) Còn
Thầy không có cho đi qua đi lại đâu. Vô đó mà chịu, một là chết, hai là chứng đạo,
có vậy thôi. Chứ để không nó uổng cuộc đời lắm con. Tu rốt cuộc rồi được cái gì
đây? Mà nếu mà không có sự mà khép chặt cái kỷ luật, thì mấy con dễ dãi quá tâm
mình. Mà dễ dãi tâm mình thì phóng dật chứ gì? Nay ông thầy này lại nói chuyện
với nhau vài ba tiếng, mốt ông thầy kia lại nói chuyện. Ôi thôi! Cái chuyện này
như cái chợ rồi, cái tâm mình như cái chợ rồi còn cái gì. Người ta về chứ cái
tâm mình, nó nói chuyện như cái chợ á mấy con. Ôi! Cái ông thầy đó về rồi, chứ
hồi nãy ông nói gì đó mấy tiếng, chứ bây giờ nhớ lại, nguy hiểm vô cùng. Con thấy
không, nguy lắm.
Cho nên vì vậy
mà đức Phật nói: "Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật".
Mình tiếp duyên là phải phóng dật ra ngoài chứ sao? Còn mình không tiếp duyên
làm sao phóng? Mà phóng niệm nào thì mình quét nó ra hết niệm nấy, còn đâu
phóng nữa. Có phải sướng không mấy con? Ngồi chơi có một mình mà tâm bất động,
thanh thản sướng vô cùng.
Lớn tuổi rồi
mấy con ráng tu mấy con, tự mấy con cứu lấy đó. Thầy nói thật, đừng có để cho
nó (không nghe rõ). Nói vậy chứ tuổi trẻ nó không phải nó không vô thường đâu,
coi vậy chứ nó cũng dễ chết lắm mấy con. Chứ đừng nói già chết, chứ trẻ cũng chết
nữa. Nhưng mà tuổi trẻ sức khỏe còn dễ tu lắm con. Cái sức khỏe mấy con còn, nó
cái cơ thể của mấy con đau nhức, mấy con chết bỏ tao không sợ đâu, cái tuổi trẻ
nó gan lắm.
Còn già như
mấy con, nó mệt quá chịu không nổi. Cái sức con không chịu nổi, con phải nằm mẹp
xuống. Còn tuổi trẻ nó ngồi thẳng lên, nó không chịu, nó chống lại liền.
Còn mấy con
già quá! Thôi bây giờ cho nó. Nó làm cơ thể của mình sao nó rệu rã hết rồi, bắt
đầu nó muốn chết rồi. Các con chỉ còn nằm xuống mà thở đó, nó không phải dễ
đâu. Coi vậy chứ cái lúc mà lâm chung rồi mấy con thấy, cái người mà gọi là sắp
chết họ trăn trở đó, gọi là trăn trở đó mấy con. Đỡ lên cái vừa ngồi lên, thì để
nằm xuống liền, chịu không có nổi.
(20:29) Mà
đỡ lên, nằm xuống vậy khoảng độ nửa tiếng, một tiếng đồng hồ là cái người đó chết.
Coi như cơ thể nó rã rời, thì gọi là trăn trở.
Cho nên trên
con đường tu mấy con không có khó. Thầy nói: Ai tu cũng chứng hết. Thầy nói rồi: "Tâm
bất động, thanh thản" mấy con biết rồi phải không? Biết rồi thì mấy
con đã chứng một giây rồi, hiểu nó rồi. Bây giờ ngồi một giây làm sao có cái gì
đâu vô đó? Bây giờ còn có làm sao kéo dài nó ra? Bây giờ chứng được cái thời
gian dài ra, chứ thời gian ngắn thì tôi đã chứng rồi.
Mà chịu khó
một ngày, thì ngày hôm sau mình thấy tăng lên được một thời gian, thêm được mấy
giây nữa á chứ không ít đâu. Rồi cứ lần lượt tăng dần, tăng dần luôn, tới cuối
cùng thì mấy con chứng đạo. Chừng nào chứng đạo, nó không khó đâu mấy con, mấy
con thử, mấy con biết chứng đạo liền.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét