442- TỪ TRƯỜNG LÀ GÌ?
(43:11) Phật
tử 5: Vậy thì thưa Thầy là giữa cái từ trường, là cái diện của từ trường.
Trưởng
lão: Ờ, từ trường.
Khác à con.
Phật tử
5: Nó còn lại
cái từ trường.
Trưởng
lão: Còn lại
cái từ trường.
Phật tử
5: Mà cái từ
trường…khi mà nó bất sanh bất diệt rồi.
Trưởng
Lão: Nó coi như
là hoàn toàn nó, hoàn toàn là một cái..
Cái gì con?
Cô Út Diệu
Quang: Dạ, Bác
Nghiêm bác viết cái này bác hỏi Thầy? Bác hỏi Thầy teo cơ như vậy rồi bác có đi
bệnh viện hay không? Vì sức của Bác yếu, chưa có thắng được cái thân được, chưa
có điều khiển cái thân được, thì làm sao mà không đi bệnh viện được.
Trưởng
lão: Thì con
khuyên nên đi bệnh viện đi, bởi vì Bác chưa có đủ cái sức định, thành ra đâu có
làm sao mà phục hồi được, nó phải có sự an trú của nó. Bởi vậy tùy theo cái khả
năng của mình có đủ sức.
Còn bây giờ
cái từ trường để Thầy nói…
Cái gì đây
con?
Cô Út Diệu
Quang: Còn cái
phần trên này Bác ghi có đủ chưa, Bác cứ ghi như thế này có đủ chưa?
Trưởng
lão: Ba cái này
thì đủ để mà nhiếp tâm an trú rồi con, ba cái câu này là để nhiếp tâm an trú,
khi nào mà nhiếp tâm được rồi tới an trú thì nó mới được, nó mới dùng ba câu
này, còn nhiếp tâm chưa được mà dùng ba câu này thì không bao giờ an trú. Nó
chưa đủ!
Cô Út Diệu
Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
dạy thêm cho con.
Phật tử
5: Dạ, con chưa
biết cái từ trường.
Trưởng
lão: Từ trường.
Bây giờ Thầy với con ngồi đây mà họ nói chuyện nhau là nó có phóng cái hình ảnh
và cái lời nói của con, nó phóng ra không gian, nó không phải linh hồn.
Phật tử
5: Nhưng mà con
hỏi nó có thể tiếp nhận được máy, họ dùng máy tinh vi.
Trưởng
lão: Thầy nhắc
như thế này, nó có một cái máy như thế này nè. Có một cái xe hơi, họ đậu ở trước
cổng chùa Thầy cách đây 2 tháng, có máy ảnh nó chụp nó lấy được cái hình ảnh của
cái xe hơi mà xe hơi đã đi mất rồi. Đó là cái từ trường của cái chiếc xe hơi
cách đây 2 tháng, nhưng mà lâu hơn nữa nó lấy không được, cái máy ảnh của nhà
khoa học làm không được. Nó chỉ lấy 2 tháng nó lấy được, đó là trong tờ báo an
ninh thế giới đó. Nó nói lên cái nhà khoa học họ đã chế được cái máy ảnh, thu
được cái từ trường đó.
Thì cái từ
trường đó, như bây giờ trong cái phòng của chúng ta mấy người ngồi đây cái hình
ảnh nó sẽ phóng ra, cái từ trường nó phóng ra, nó không phải linh hồn con.
(45:35) Phật
tử 5: Dạ, thưa Thầy như vậy, ở bên Đại thừa người ta gọi Chơn tâm như
vậy nó có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Không! Tại
vì cái tưởng con, nó không có, bởi vì cái thời đức Phật đó, con người hồi đó nó
còn mê tín dữ lắm, nó cho có 33 cõi trời, đức Phật nói: “33 cõi trời là cõi tưởng”.
Bằng cách mấy ông tưởng chứ đâu có thật!
Phật tử
5: Dạ, như vậy
thì chơn tâm là không có.
Trưởng
lão: Không có,
bởi vì lấy cái biết của mình, mà cái biết nó thuộc về cái tâm, mà cái tâm nó
thuộc về cái nhóm 6 cái biết của nó ở trong thân tứ đại thì nó đâu còn, hoại diệt
nó chết nó mất hết, nó đâu còn.
Phật tử
5: Như vậy thì
có cái câu: “Nhất thiết duy tâm tạo” Thầy.
Trưởng
lão: À, sai
con.
Phật tử
5: Sai, dạ!
Phật tử
6: Dạ bạch Thầy,
nếu như trường hợp mà con người mà chết đi rồi đó, thì theo cái từ trường, tức
là cái nghiệp báo nó dẫn, cái từ trường đó làm sao mà nó dẫn?
Trưởng
lão: Cái từ trường
nó không có dẫn con, cái nghiệp.
Phật tử
6: Cái nghiệp
nó dẫn.
Trưởng
lão: Cái nghiệp.
Ví dụ như bây giờ con la lớn một tiếng nói, con tức giận con la lớn, từ trường
nó phóng ra liền, nó tương ưng với người nào đó nó sanh ra liền, chưa chắc đã
là con chết nó sanh đâu.
Bây giờ con
la hén, con la thì bắt đầu cái người thân của con, cái người nào mà cái tính
sân nó giống như con, bây giờ con có đứa con thôi, mà cái đứa con con nó lại
tánh sân nó cũng giống cha nó, mà giờ con sân con la lên, thì ngay cái từ trường
của con mà la lên đó nó tương ưng với con của con nó sanh ra làm cháu con. Của
con mà nó sanh ra làm cháu con. Chứ con đừng có tưởng, nó thuộc về quy luật của
nhân quả rồi, nó tương ưng là nó hút nhau một cái là nó sanh con. Chứ đâu phải,
chứ nó đâu phải phải linh hồn.
Con thấy một
cây xoài nó đâu có sanh ra một trái, nó nhiều trái mà, nhân quả mà. Rồi con thấy
một cây đu đủ nó ra nhiều trái, một trái nó nhiều hột chứ đâu phải một hột.
Phật tử
5: Vậy là nó
phóng ra.
Trưởng
lão: Nó phóng
ra.
Phật tử
5: Tùy theo cái
sức, cái lực.
(47:41) Trưởng
lão: Cái lực của nó, nó tưởng đâu. Thậm chí như con của mình nó tương
ưng nó cũng sanh luôn, mặc dù là con. Cha của nó sanh nó ra thằng con, thằng
con cái tánh nó sân nó cũng giống con, có phải không? Bởi vì nó con của con, nó
phải có cái tánh nết giống con. Nhưng mà trong các đứa con có tánh nó giống mẹ,
có tánh giống cha, mà có khi nó không giống cha, giống mẹ. Con hiểu không?
Có thằng sao
sanh ra sao giống tui quá trời, nó cũng sân như tui vậy, coi chừng mình sân cái
nó sanh ra cháu mình đó. Con nên nhớ quy luật của nhân quả mà, cái từ trường nó
tương ưng, nó tái sanh.
Nhưng mà
mình còn có cái nghiệp riêng của mình. Cũng như bây giờ con ăn thịt chúng sanh,
con giết hại con ăn thịt chúng sanh, thì cái hành động ác của con nó sẽ tương
ưng nó làm những con vật để người ta cắt cổ, thì nó đâu có ăn nhập gì với con.
Nhưng mà con đã làm cái hành động đó, con phải trả cái nhân quả đó trực tiếp
trên thân con đó con, con phải bệnh đau, con phải này kia, nhiều khi con phải
đau yết hầu con cũng giống như con cắt cổ gà, nó đâu chạy khỏi cái nhân quả con
tự trả nữa. Còn cái từ trường đó nó lại sanh ra con gà, con vịt để họ cắt cổ trở
lại, biết bao nhiêu. Cho nên bây giờ con cầm cổ con gà con cắt, coi chừng! Nhân
quả nó nó không chạy khỏi đâu.
Cái từ trường
nó tương ưng, nó tái sanh. Mà rồi chính thân con, khi mà con chết rồi cái cái
nghiệp của con tạo những hành động ác đó đó, nó huân thành cái nghiệp, khi mà
con bỏ thân này rồi cái nghiệp tương ưng nó sẽ tái sanh nữa. Cái nghiệp nó cũng
tái sanh, mà cái từ trường nó cũng tái sanh.
Phật tử
5: Vậy là thưa
Thầy, coi như là chỗ này là duyên hợp, chỉ coi như là cái tâm là nó không giả hợp,
cũng như là Tứ Niệm Xứ vậy thôi.
Trưởng
lão: Cũng vậy
thôi con.
Phật tử
5: Cũng như
nhau, để mình thấy cái chỗ là gậy ông đập lưng ông.
Trưởng
lão: Nó vậy
thôi. Rồi mình sống mình không hiểu đó, mình mới nghĩ là có linh hồn. Rồi mình
không có hiểu đó, mình mới vẽ ra có Phật tánh, “không lẽ tui tu giờ tui mất hết,
tui không còn gì?”.
Sự thật ra
nó còn có một cái mà đức Phật gọi là cái Chơn lý, cái Diệt đế đó.
Có 4 cái
chân lý: "Khổ - Tập - Diệt - Đạo", Diệt đế là cái trạng thái bất
động, cái trạng thái vô lậu, “Tâm bất động, Thanh thản, An lạc, Vô sự” đó
là cái trạng thái Vô Lậu. Cho nên cái người ta ở trong cái trạng thái đó thì
người ta làm sao tái sanh, nó không tương ưng làm sao tái sanh. Cho nên người
ta chấm dứt tái sanh luân hồi. Còn con không ở trong trạng thái đó được thì con
phải tái sanh luân hồi.
Phật tử
6: Cái này là
Thầy giảng ra là chúng con nghe luôn, tu là giải thoát là dễ quá. Nhưng mà rồi
là coi như là khi mà vô coi bộ khó!
(50:42) Trưởng
lão: Đâu phải dễ! Bây giờ Thầy chỉ cho mấy con hén, mấy con thấy rõ
hén, phải bảo vệ nó mà mình bảo vệ nó không được, nó 1 phút mà nó còn không ở với
mình.
Còn cái Phật
tánh, ví dụ như: “Chẳng niệm thiện, niệm á” mình giữ cái tâm, cái ý của mình,
cái biết của mình đừng có cho niệm gì khởi, thì nó kéo dài nó lọt trong tưởng mất
rồi con. Nó không thật, nó lọt trong cái tưởng, nó định tưởng rồi, nó sai! Còn
cái này là cái thật của người ta mà.
Phật tử
5: Cho nên khi
Thầy dạy cái chỗ tĩnh giác là quan trọng. Cái pháp tĩnh giác rất là quan trọng!
Thế nên mình phải tu tỉnh giác.
Trưởng
lão: Tỉnh giác
để giữ được cái tâm bất động của mình đó con, để xả. Hằng ngày xả ra, chứ không
được để ức chế, ức chế nó lọt trong tưởng, thành ra định tưởng mất. Nó không có
linh hồn đâu, mình không có linh hồn, mình không có Phật tánh, Chơn tâm nó cũng
không có, tại vì mấy người này họ tưởng.
Phật tử
5: Chơn tâm…
Trưởng
lão: Chơn tâm.
Mình nghĩ không có thiện ác thì đó là chơn tâm, còn có thiện ác thì nó là không
chơn tâm. Cho nên chẳng niệm thiện, niệm ác thì bản lai diện mục hiện tiền, nó
bên thiền Tông đó. Nhưng mà không ngờ cái ý thức của chúng ta nó có những trạng
thái nó không có niệm thiện, niệm ác thì nó là bất động, rõ ràng là nó thanh thản,
an lạc, vô sự rồi.
Nhưng mà
thanh thản, vô sự này nếu mà chúng ta không xả hết cái tham, sân , si thì cái
vô sự này nó lọt trong tưởng. Nó không có chịu ở nằm yên chỗ đó được, cái tâm
tham, sân, si của mình nó con thì nó phải lọt trong tưởng, nó mới hiện ra ánh
sáng hào quang, làm cho cái dục của mình lớn lên, tại vì mình không xả dục. Nó
lại đi sai! Cho nên thiền Tông dạy mình trật đường rồi.
Phật tử
5: Dạ! Bởi vì
con ngẫm ra là con bảo sai rồi.
Trưởng
lão: Sai hết!
Sai, nó không đúng.
Phật tử
2: Không đúng
trong giới, không có nền tảng. Ly dục, ly ác pháp không có giới.
Trưởng lão: Không có giới đó con, không có
giữ giới. Ngày ăn ba bữa mà tu thiền. Trời đất ơi! Ngồi thiền lớp lớp, mà cuối
cùng chưa có giữ giới mình, thì tức là cái tâm tham dục nó còn, tham ăn chưa
làm chủ mà. Cho nên rồi cuối cùng Phật tánh nó cũng bị thành tưởng mất, các con
hiểu? Cho nên giới phải đi vào trước.
Có gì không
con? Nói đi.
Phật tử
5: … (không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Vậy hả
con? Thầy cảm ơn con.
Phật tử
5:..(không nghe rõ).
Trưởng
lão: Rồi, rồi
con, được rồi con, thiện nghiệp. Hôm nào Thầy sẽ gặp mấy con, Thầy sẽ dạy cho
tu tập dữ tợn, phải ráng tu con! Thầy thấy mấy con tội lắm, mấy con bỏ quê
hương xứ sở vô đây mà tu đâu phải ít đâu, phải nỗ lực.
Rồi bây giờ
con hỏi Thầy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét