437- DẪN TÂM VÀO SỰ AN TRÚ
BẰNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(12:21) Trưởng
Lão: Nó an lạc là con biết rồi phải không?
Vậy thì bây
giờ con trong vòng đó con phải giữ gìn cho nó trong 1 phút. Hít vô, thở ra con
thấy nó an trú, con đừng tác ý, đừng gì hết. Mà nó chưa được thì con cũng, hễ
khi mà nó mất cái an đó mà nó chưa được 1 phút mà nó mất, thì con tác ý trở lại
3 câu đó để cho nó an trở lại.
Liễu Tâm
Hạnh: Nó an được
nó mát lắm….
Trưởng
Lão: Đúng rồi,
lẽ đương nhiên nó an trú rồi, nó định tĩnh thì nó phải an trú con, cứ tập như vậy
nó sẽ an trú được.
Liễu Tâm
Hạnh: Con vô được
cái đó, nhưng mà con thấy vô nhiều là nó bay, thành thử con không tập được cái
đó.
Trưởng
Lão: Con vô nhiều
nó bay là con vô tưởng rồi, nó vô tưởng. Xúc tưởng hỷ lạc tưởng đó con. Còn cái
này người ta vô Xúc tưởng hỷ lạc bằng cái câu tác ý của người ta, còn con vô
cái đó con không tác ý. Nó bị sai con!
Cho nên vì vậy
mà theo Thầy thiết nghĩ con nên tác ý lại để cho nó theo câu tác ý, con dẫn tâm
vào đạo bằng ý thức mà, “ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp mà”.
Mình dùng ý mình dẫn nó.
Còn cái này
con ngồi yên lặng, bắt đầu có an đó thì coi như là bị tưởng rồi. Cho nên vì vậy
nó mới bay con mới được. Còn cái này mình dẫn nó vô, nó an nó không bay, mình dẫn
nó vô an. Mà bây giờ nó không an thì mình tác ý mình dẫn nữa.
Bây giờ nó
có cái sức của con nó định tĩnh có, Ví dụ như có nửa phút hà, cho nên khi mà nó
hết nửa phút đó rồi thì nó bất an hà, nó bất an thì coi như là con trở về cái
trạng thái bình thường thì không khéo nó bị vọng, bị niệm nó khởi vô, con hiểu
không?
Cho nên vì vậy
đó, con muốn nó được an nữa thì con phải tác ý, con tác ý 3 cái câu đó để cho dẫn
nó trở lại, mà nó chưa có thì tác ý nữa, chưa có thì tác ý nữa chừng nào nó có
rồi thì con mới ngồi yên lặng con mới thở. Thở để coi thử coi nó được bao lâu?
Mà bao lâu đó thì con ăn cứ vào được 1 phút hay hoặc 2 phút. Mà được 1 phút, 2
phút mà mới đầu thì nó chưa có đều đâu, mình cứ tập dần cho nó đều, nó đều lúc
nào nó cũng được 1 phút, từ 2 phút rồi lên 3 phút, rồi 5 phút, rồi tới 30 phút
là dừng lại đây không tăng nữa, không tăng nữa.
Liễu Tâm
Hạnh: Dạ con tới
30 phút…
Trưởng
Lão: Phải tập tới
30 phút.
Liễu Tâm
Hạnh: Nó làm giống
như là cái gió qua nó thoảng qua.
Trưởng
Lão: Đó, vậy
đó, phải tập thôi., tập nó mới được con.
Liễu Tâm
Hạnh: …như gió
thoảng qua Thầy.
Trưởng
Lão: Nói thì dễ,
nhưng mà tập nó phải bền chí, nó có thời gian. Mà khi an trú được rồi thì bệnh
đau trên thân con dễ đẩy lui lắm. Bời vì nó đau nhức chỗ nào đó, thì mình tác ý
nó thì nó lọt trong cái sự an trú đó, cái tâm an trú.
(14:37) Liễu
Tâm Hạnh: Con với cô này 2 đứa bệnh hết nhiều lắm, cô này là cô sổ
mũi, nhức đầu, còn con là nhức mỏi mà hết hết rồi.
Trưởng
Lão: Nói chung
là mấy con tu một thời gian sau thì lần lượt nó cũng hết, với ăn ngày bữa được
con, với ăn trường chay đó mấy con, thì nó cũng chuyển được cái nghiệp, cái
nghiệp thân nó cũng giảm được cái đau.
Liễu Tâm
Hạnh: 2 người
này không bị gia đình gì hết, còn con…
Trưởng
Lão: Con còn nặng
nghiệp.
Liễu Tâm
Hạnh: Dạ, con nặng
hơn chị Diệu Như. Con có pháp danh Thầy đặt tên cho con, Thầy còn nhớ con không
không biết, con là Liễu Tâm Hạnh.
Trưởng
lão: À, vậy hả
con.
Liễu Tâm
Hạnh: Còn bên
em con là Liễu Tâm Đức.
Trưởng
lão: Mấy con có
pháp danh hết rồi phải không?
Liễu Tâm
Hạnh: Dạ! Tụi
con có pháp danh.
Cô Út Diệu
Quang: Cái này
chị Ánh hồi đó đó. Hồi mà nhỏ mà tự tử đó.
Trưởng
lão: Cô Út sao
mà nhớ dai quá!
Liễu Tâm
Hạnh: Con mấy
năm nay con cũng gặp cô Út mà con gặp Thầy thì con gặp cô Út sau. Với anh dang
tu đây đó Thầy, anh gì Quang đó con không nhớ tên anh.
Trưởng
lão: Từ Quang.
Giờ Từ Quang
cũng ra…
Liễu Tâm
Hạnh: Mô Phật!
Con xin phép Thầy, con xin sách cho con về.
Trưởng
lão: Được rồi
con cứ nói cô Út cho con ít sách.
Phật tử
1: Nay này Thầy
ốm quá hà Thầy ơi!
Trưởng
lão: Thầy ốm chứ
Thầy khỏe lắm à con! Vậy chứ già rồi mà.
Phật tử
1: Ốm hơn nhiều
lắm! Con trông Thầy ra để con thăm Thầy.
Cô Út Diệu
Quang: Dạ thưa
Thầy 2 chú với cô con rước hồi sáng.
Trưởng
lão: Vậy hả
con.
Cô Út Diệu
Quang: Ở Hà Nội
vô đó Thầy.
Trưởng
lão: Vậy hả
con.
Cô Út Diệu
Quang: Xin Thầy
để Quy Y đó.
Trưởng
lão: Rồi, rồi
con. Mấy con ngồi đi con, để rồi Thầy…
Phật tử
2: Thầy cho
phép ngồi mình ngồi đi.
Trưởng
lão: Ngồi đi
con.
(17:24) Phật
tử 2: Con kính bạch Thầy! Hôm nay có duyên lành từ nhiều đời nhiều kiếp,
phật tử con được vào đảnh lễ đức Thầy chúng con cũng có nguyện vọng là xin với
Thầy quy y.
Trưởng
lão: À, được rồi
Thầy quy y cho mấy con.
Phật tử
2: Cho chúng
con xin pháp danh, con tin rằng cho chúng con, Thầy soi xét đặc tướng cho chúng
con cái pháp hành cho phù hợp. Chúng con xin được ở lại đến chủ nhật này để tập
tu ạ.
Trưởng
lão: Vậy hả
con? 2 con đều ở lại tới chủ nhật mới về hả con.
Phật tử
2: Dạ, vâng ạ.
Trưởng
lão: Được rồi để
Thầy sẽ cho một cái pháp danh. Thầy cho, Thầy viết cho một cái điệp phái, mỗi đứa
một cái điệp phái, Thầy cho một cái pháp danh con, mỗi đứa một pháp danh. Rồi
Thầy sẽ chỉ dạy cách thức pháp cho mấy con tu tập để mấy con xả tâm của mình, để
trước cái chướng ngại pháp nó làm cho mấy con tâm bị động đó, chướng ngại nó
làm cho tâm mình không yên, thì mình dùng cái pháp mình sẽ tác ý ra cái câu, để
rồi cái tâm mình nó trở về sự bình an của nó mà nó không còn bị động nữa mấy
con.
Thầy sẽ dạy
cho mấy con cái pháp đó để xả tâm, làm cho tâm mấy con không bị chướng ngại,
không bị giận hờn, không bị phiền não nữa. Như vậy là cũng tạm đủ cho một cái đời
sống của cư sĩ rồi mấy con. Mình sống mà mình không có bị cái tâm mình nó làm
cho mình buồn phiền, đau khổ, thì đó là giải thoát cái giai đoạn đầu. Sống cái
đạo đức không làm khổ mình, mình không có làm khổ ai, làm gì mình cũng xả và
mình thương yêu tha thứ.
Đó thì coi
như mình giải thoát, mà muốn được vậy thì phải có cái phương pháp con, cái
phương pháp mà nó phải hợp với cái tướng của mình, mình tác ý nó phải hợp, cái
câu đó nó hợp với mình, để rồi mình tác ý, cái nó sẽ không còn đau khổ, cái tâm
mình nó sẽ trở lại bình thường. Thì nó cũng đơn giản không có gì hết!
Bây giờ thì
mấy con sẽ ghi lại cái địa chỉ, tên tuổi mấy con, tên tuổi cái địa chỉ để rồi
Thầy ghi trong cái điệp phái, Thầy cho mấy con giấy tờ đàng hoàng, đệ tử của Thầy
mà phải học tu. Thầy có trách nhiệm, đệ tử của Thầy thì Thầy phải có trách nhiệm
Thầy dạy mấy con, phải nỗ lực tu cho được giải thoát mà.
Phật tử
2: Con xin phép
ạ.
Trưởng
lão: Rồi, rồi
con, con cứ, con cứ kéo ghế, con ngồi viết đi con.
Phật tử
1: Thầy uống miếng
nước đi ạ.
Trưởng
lão: Được rồi
con.
Phật tử
1: … Thầy cứ
dùng đi ạ.
Trưởng
lão: Rồi cô Út
có cấp cho cái thất đồ cho 2 con có chỗ nghỉ, chỗ ngơi chưa con.
Phật tử
3: Có rồi đấy ạ.
Trưởng
lão: Có rồi phải
không con, rồi rồi.
Bữa nay mấy
con nghỉ, ngày mai rồi Thầy sẽ đến Thầy dạy cho, ngày mai Thầy sẽ gửi cô Út cái
điệp phái, rồi pháp danh của mấy con, rồi mấy con có pháp danh, có điệp phái
coi như là thọ Tam Quy Ngũ Giới Thầy rồi, Thầy sẽ dạy cho mấy con. Khi mà Thầy
ra, Thầy dạy Tam Quy Ngũ Giới, xong rồi đó Thầy dạy các con phương pháp tu.
Mình thọ Tam Quy Ngũ Giới mình phải thông suốt quy y Phật, quy y Pháp, quy y
Tăng như thế nào? Rồi 5 giới như thế nào? Ngày mai Thầy sẽ dạy, bây giờ Thầy về
Thầy sẽ làm cho mấy con cái điệp phái, Thầy ghi cho mấy con cái tờ giấy, có tên
tuổi mấy con trong đó, rồi Thầy ký tên, Thầy đóng dấu, rồi Thầy ngày mai thì
giao cho mấy con xong, xong rồi thì Thầy dạy mấy con tu tập. Rồi mấy con ở
trong cái thời gian tới chủ nhật mấy con về, thì mấy con tập thuần thục cho nó
quen đi, rồi mấy con về nhà mấy con tập được, được chưa con?
(22:02) Phật
tử 2: Con thì cũng có một cái nguyện vọng là có một số những cái câu hỏi
chúng con vướng mắc ạ. Con muốn xin được Thầy chỉ dạy. Đối với chúng con muốn
là sau khi Tam Quy Ngũ Giới , Thầy soi xét đặc tướng với lại căn cơ chúng con,
Thầy cho chúng con cái pháp hành để cho nó phù hợp ạ.
Trưởng
lão: Ừhm.
Phật tử
2: Mô Phật! Con
kính xin Thầy ban cho con cái pháp hành Bát Quan Trai để chúng con về nhà chúng
con thực hành.
Trưởng
lão: Ừ, đúng rồi.
Phật tử
2: Theo nguyện
vọng của chúng con ạ. Chúng con chưa đủ duyên…
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
Thầy sẽ cho một cái tạp sách đó ghi chép những cái pháp, bốn cái pháp thọ Bát
Quan Trai để do đó mấy con về mấy con lật cái tập sách đó ra mấy con biết cái
pháp đó mấy con tu tập theo.
Rồi con, con
còn hỏi thêm về Thầy gì nữa không nè?
Phật tử
2: Vâng, con có
một số câu hỏi.
Trưởng
lão: Con cứ hỏi
đi con.
Phật tử
2: Dạ Thầy cho
con.
Trưởng
lão: Rồi, rồi
con cứ hỏi.
Phật tử: Con xin Thầy uống nước.
Trưởng
lão: Thôi con đủ
rồi, Thầy uống nhiêu đó đủ rồi. Uống hết không có để.
Phật tử
4: Chúng con xin
các cháu, các con của Thầy có chút lòng thành Tam Bảo cúng dường Thầy chứng
minh cho chúng con.
Trưởng
lão: Chứng minh
cho con để cho mấy con có gieo một cái duyên để mấy con ráng tu tập.
Phật tử
4: Dạ vâng.
Trưởng
lão: Thầy gửi lại
đây cho cô Út, cổ lo cho chúng và đồng thời cổ in kinh sách gì đó.
Rồi con hỏi
gì cứ hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét