432- VƯỢT QUA TRỞ NGẠI KHI
TU TẬP
Phật tử 8: Con nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni
Phật, con bạch Thầy con xin hỏi. Con hiện nay đang ở chỗ nhà an dưỡng, con bạch
Thầy là kiến vô cùng nhiều, nhưng mà giờ con tác ý con đuổi nó đi ngay nửa
tháng (…) lúc nào cũng có kiến, các loại kiến (…). Mà con cứ quét ra nó lại
vào, đủ các loại kiến, con bạch Thầy là con tác ý nó không ra, và con xin cái
phấn của cô Út, cũng không ra, con bạch Thầy là con (…)
(01:56:13) Trưởng
lão: Như vậy là đừng con, con đừng có giết nó tội nghiệp. Nó dòng họ bà con
nhiều kiếp, nhiều đời, bây giờ con ở đâu nó theo đó. Ơ bây giờ sao con giết
dòng họ của mình? Cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp, anh em ruột thịt của con, nó
thành ra kiến đó. Từ trường những từ trường của cha mẹ mình trong khi nhiều đời
nhiều kiếp, nó thành ra nó có cái liên hệ. Cho nên tại sao nhà ta không kiến mà
nhà con có kiến? Tức là con có nghiệp với nhau nhiều. Cho nên nó đến nó vây
quanh con. Con nên thương yêu nó và giúp đỡ nó. Mưa gió đừng có đuổi nó ra
ngoài, đừng có quét ra ngoài mà nó chết tội, con cứ cố tránh đi. Mà nó không ấy,
nó ở dưới đất con leo lên giường. Con ngồi giường, nó bò lên giường, con xuống
đất. Cứ vậy đi, mình cứ thương yêu đi.
Phật tử 8: Con nhìn thấy là con cứ sợ là con dẫm
vào nó thì nó chết ấy chứ, con bạch Thầy là nó cứ dày đặc dưới nền nhà …
Trưởng
lão: À nó dày đặc
thì con coi chỗ nào nó không dày đặc thì con ngồi. Còn không ấy con cứ trèo lên
giường, con cứ ngồi trên giường, con đi trên giường không à.
Phật tử 8: Dạ mấy cái thất kia thì con bạch Thầy
là không có kiến, cái thất này là, toàn là xây bằng gạch lỗ, trời mưa là nó mới
dồn vào các cái lỗ ấy, nó cứ dồn vào. Ba bốn nhà kia nó không có người, thế là
nó vào cái thất của con. Nhất là bật cái đèn như thế này, các cái con côn trùng
nó vào đầy, thế là con phải (…) nó rơi xuống, thì kiến cứ hàng đống vây quanh
con. Con bạch Thầy con phải làm thế nào bây giờ?
Trưởng
lão: À đó là cái
duyên của con. Bây giờ thì con, nếu mà con ở cái thất đó là con thấy con phải
thương yêu nó. Mà con thương yêu nó bao nhiêu, tức là con trả cái nghiệp bấy
nhiêu. Còn nếu mà không, con khéo con cứ than phiền hoài như vậy đó là không
bao giờ hết. Cũng là một cái thử thách của cái tâm của con, chứ không có gì
đâu. À đây là dòng họ bà con nhiều đời nhiều kiếp, vì vậy mà có cái duyên với
nhau, bây giờ tụi bây mới xúm nhau lại đây. Thôi được rồi, tao giờ ngồi trên
ván, tụi bây ngồi ở dưới ráng tu, tu như tao vậy. Con khuyên nó đi, phải không?
Tao ngồi trên ván à, tao ngồi trên giường à tao tu, tao không đi đâu nữa hết,
đó vậy thì nó sẽ hết con. Còn không mà con sợ quá thì con nói thôi bây giờ nói
cô Út cho con lại cái thất rách rưới nào đó ở cũng được, có vậy thôi. Còn không
tuổi con già, con an dưỡng thì con ở đó.
Phật tử 8: Bạch Thầy con ở dưới nó cũng có kiến,
ở dưới đấy con hay ốm đau. Thế là con nói chuyện cô Út, con nói cô Út cô cho
con lên trên này, kêu con ở dưới có mỗi một mình con, cả một dãy thất như thế,
không có ai. Con bạch Thầy thế là cô bảo lên trên này. Nhưng mà con lên trên
này vô cùng là nhiều kiến, hết cả…
Trưởng
lão: À thì vậy con
nói bây giờ nó lên này thì bà con nó đông quá, à thôi bây giờ cho tôi xuống dưới
để bà con hết thì tôi tu. Vậy cũng được, con chỉ cần thay đổi thôi. Còn không
thì con ở đây con ở trên giường thôi, đừng có đi dưới, đi dưới đạp chết tội
nghiệp.
Phật tử 8: Con cũng hay đi ra đi vào (…) mà
kiến nó cứ đầy như thế này thì con bạch Thầy là con tác ý như thế nào để…
(01:58:49) Trưởng
lão: À thôi không có tác ý đuổi cái gì hết, cầu cho nó vô ở đông cho nó
vui. Nhà cửa này đông người thì mới vui chứ sao? À dẫm là con lên giường con ngồi,
đừng có đi. Bởi vì đông vui với nhau mà mình đi mình dẫm đạp là sao? Cho nên
bây giờ Thầy bảo con cứ trèo lên giường ngồi đi. Muốn ra đó thì bắt đầu đó mình
phải nhìn trước nhìn sau, coi đàng hoàng mình bước, còn không ấy thì thôi không
bước …
Mắt con
không nhìn thấy gì, bây giờ đó con sợ con đạp nó đó thì con xin cô Út đi, chứ
không khéo con đạp chết hết, tội. Con không biết, mỗi một con vật là một con vật,
tội lắm. Cho nên vì vậy bây giờ con thấy à bây giờ con ở sống độc cư như vậy,
cái duyên con vậy nó không có kiến vô, thì con sống độc cư ở dưới cái khu đó
đi. Còn bây giờ không ấy con lên trên này, mà nó đông đảo vậy nó vui rồi, phải
không? Thì tức là mình cứ ngồi trên giường của mình thì ở dưới nó bò mặc nó
bò…
Phật tử 8: Dạ con bạch Thầy là đủ các loại con
thôi nhưng mà… Bây giờ con sợ mắt con không nhìn thấy gì con dẫm chết chúng nó
thì con rất thương…
Trưởng
lão: …Thì vậy
nó mới vui chứ sao… Thầy nói khi nào mà con đi đó, con biết cái ngõ nào mà
không có nó đó thì con đi. Còn bây giờ con ở chỗ đó mà có vậy, thôi không đi
đâu hết. Nước nôi cũng để trên giường hết, uống cũng ở trên đó không có đi nữa.
Kỳ này là quyết định tu tại chỗ, chết tại chỗ chứ không có đi. Đi dưới, bà con
không, đạp chết, tội. À có vậy rồi yên thôi. Tu vậy gọi là tu tâm từ bi đó con.
Phải không?
Phật tử 9: Thầy cho con hỏi, vậy như khi mình
dùng hơi thở đó, lúc mình quán hơi thở, mình điều hơi thở, nó bị trục trặc, rối
loạn hơi thở (…) làm thế nào?
(02:00:30) Trưởng
lão: À con chuyển qua cánh tay đưa ra đưa vô, không thèm thở hơi thở nữa.
Đưa tay này ra vô: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô
tôi biết tôi đưa tay vô." Rồi đưa ra đưa vô, khoảng năm lần. Rồi
bên nay: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết
tôi đưa tay vô.” Con bỏ hơi thở, vì nó rối loạn hơi thở nó nặng nặng,
nó tức ngực con.
Phật tử 9: Con muốn là mình vẫn dùng hơi thở,
nhưng mình làm cho nó…
Trưởng
lão: À không! Bây giờ
con phải tập cho nó quen đi. Còn cái kia, con tập cái kia hơi thở con nó sẽ bị,
nó không bình thường rồi. Mà nó không bình thường tức là nó rối loạn hô hấp rồi,
thì con không nên tu hơi thở nữa. Sau khi con tập cái này cho nhuần nhuyễn, để
mà nhiếp tâm cho được ở trong cánh tay con rồi, nhuần nhuyễn sau đó con tập thì
cái hơi thở nó không bị rối loạn. À bây giờ nó thô quá nó rối loạn, tức là nhiếp
tâm không được đó. Cho nên vì vậy mà có cái phần con tập trung nhiều trong hơi
thở, con hiểu không? Biết hơi thở ra, biết hơi thở vô nhiều trong hơi thở. Do
đó hơi thở nó thay đổi, nó làm cho con bị rối loạn hô hấp.
Phật tử 9: Thí dụ như cái xe đi ngoài kia,
mình thấy cái xe đi qua đi lại, mình biết đi qua đi lại, mình không cần biết là
bao nhiêu chiếc, cũng không cần biết nó về đâu. Thì hơi thở mình ví dụ như bình
thường lúc mình ngủ đó, mình không để ý nó vẫn thở ra, thở vô đều đó, lúc bình
thường khi mình chú ý hơi thở một chừng nó bị theo cái điều khiển của mình, làm
sao bỏ được cái điều khiển đó…
Trưởng
lão: À bởi vậy cho
nên cái muốn của mình, đừng có điều khiển, để tự nhiên hơi thở, thì bây giờ con
phải tập cái này trước, phải không? Con tập nó quen rồi tới chừng đó hơi thở tự
nhiên nó ra vô. Con không cần điều khiển mà con thở, cho nên nó không hư. Phải
tập cái này trước, tức là mình nhiếp tâm.
Còn bây giờ
con nhiếp tâm vô hơi thở, tức là nó phải có sự điều khiển của hơi thở nó theo
cái ý, cho nên nó không có bình thường nữa, con hiểu không? Cho nên nó bị nặng
hơi thở con. Cho nên con phải xả đi. Tập lại, tập lại cánh tay cho nó quen cái
này trước đi.
Cho nên người
nào mới vô Thầy cũng dạy tập cái cánh tay của mình, đuổi bệnh cũng tập cánh
tay. Sau khi mà nó thuần rồi, thì Thầy mới dạy về hơi thở. Bởi vì mình nhiếp
tâm nó quen rồi, thì mình nhiếp vô hơi thở thì nó cũng quen. Cũng như cánh tay
đưa ra, đưa vô, thì cái hơi thở tự nhiên nó đi ra, đi vô mà mình không có bị điều
hành của hơi thở. Chứ còn không mình chưa quen đó, cái mình điều khiển hơi thở
con, con hiểu không? Mình điều khiển hơi thở thì nó sai hơi thở, cho nên nó mệt,
nó nặng hơi thở đó. Thầy biết mấy con, bởi vì Thầy biết nó sẽ bị rối loạn hô hấp,
chứ không phải là tự nhiên mà cái hơi thở của mấy con hô hấp. Mà tại vì mình điều
khiển cái hơi thở, có cái sự vận dụng của con về cái hơi thở. Cho nên nó làm
cho cái hơi thở con nó không bình thường, không bình thường nó mới bị rối loạn.
Cho nên bây
giờ do, bây giờ con điều khiển tay con nhanh lẹ gì cũng được hết, mặc sức mà điều
khiển. Nhưng mà khi nó quen rồi, thì mình điều khiển, nó không điều khiển được,
con hiểu không? Tại nó quen. Còn mình chưa quen đó, thì bắt đầu tự mình nhiếp
trong hơi thở, thì mình đã điều khiển hơi thở. Đã điều khiển hơi thở, cho nên
cái hơi thở bình thường nó mất.
Thầy biết
rõ, cho nên vì vậy mà Thầy biết mấy con mà tu tập, mà bị điều khiển hơi thở là
bị rối loạn hô hấp. Còn cái người mà người ta thở là do người ta không bị rối
loạn hô hấp là tại cái hơi thở của người ta nó tốt. Chứ sự thật họ cũng điều
khiển, họ cũng điều khiển, không phải thiếu điều khiển đâu. Nhưng mà cái hô hấp,
cái bộ hô hấp của họ tốt, họ không bị rối loạn, chứ họ cũng điều khiển con. Bởi
vì cái người mà cái bộ hô hấp của họ tốt, họ hít, họ thở dài, thở chậm, họ tập.
Có nhiều người họ tập dài, tập chậm họ quen rồi, cho nên vì vậy nó không có rối
loạn. Còn cái người mà xấu mà tập dài thì họ bị rối loạn. Họ thở chậm, thở dài,
thở nhanh, họ bị rối loạn. Thôi! Bây giờ xong rồi mấy con, còn hỏi Thầy gì nữa
không mấy con. Thôi Thầy vô, thôi Thầy vô mấy con, thôi xá Thầy thôi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét