424- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(22:36) Sau
khi tập được Chánh Niệm Tỉnh Giác rồi, thì bắt đầu chúng ta tiến tới nhiếp tâm
và an trú. Bởi vì thân của chúng ta, chúng ta biết nó là cái thân vô thường. Mà
bữa nay nó mạnh thì ngày mai nó đau chứ sao? Không thể nào mà nói là tôi không
đau. Bởi vì trên thân của chúng ta có bốn sự đau khổ: sanh, già, bệnh, chết.
Sanh là cuộc sống hàng ngày, chúng ta sống chung đụng tiếp xúc với mọi người.
Người nói vầy, kẻ nói khác làm cho tâm chúng ta không có an, khổ sở. Cho nên vì
vậy muốn làm chủ được cái tâm mình bất động, để cho nó đừng buồn khổ, đừng có
dao động tâm, thì mình có những cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Mỗi lần người ta
nói cái gì mà trái ý mình, mình hãy tác ý "Tất cả đều là nhân quả, tâm
bất động!” Đừng để tâm mình động ở trên lời nói của người đó, thì mình
được giải thoát. Do đó cái tâm mình trở về sự bất động, thanh thản, an lạc và
vô sự. Như đức Phật đã dạy cái pháp rất hay. Mấy con nói, Thầy nói ở đây, mấy
con về, mấy con áp dụng thử thì mấy con sẽ biết.
Đức Phật
nói: "Có Như Lý Tác Ý, thì lậu hoặc chưa sanh thì không sanh, mà
đã sanh thì bị diệt". Đức Phật nói câu nói rất ngắn. Cũng như lậu
hoặc, bây giờ tâm mấy con có, không có giận hờn phiền não, thì mấy con biết rằng
mình tính mình, ai nói mà trái thì mình dễ giận lắm. Cho nên mình nhắc: “Tâm
sân này từ nay về sau không có sân nha. Sân là đau khổ là ác pháp đó.” Mình
nhắc nó vậy thôi. Rồi mình lát hay chút nữa mình ngồi lại mình nhắc, lát nữa
mình ngồi mình nhắc. Nhắc, nhưng không ngờ là mai mốt người ta có nói trái ý
gì, sao lại mình không giận? Đó là cái tâm sân của mình, nó nhờ tác ý đó mà nó
sẽ không sân.
Còn bây giờ
cái tâm sân của mình nó đang, người ta nói mình tức giận, nó sân rồi. Mình nhắc
nó: "Sân là ác pháp nè, cái tâm này không được sân nè, sân này là
khổ, tự mày làm khổ mày nè, dừng lại đi!" Con chỉ tác ý như vậy,
cái bắt đầu nó hạ xuống nó không sân, con. Nó là có sân thì nó bị diệt, các con
nhớ lời đức Phật nói không? Nói rõ ràng.
(24:10) Bây
giờ thân của chúng ta nó có bệnh chứ gì? Nó đau, nhức cái đầu, đau cái bụng, hoặc
là nhức cái tay. Thì đức Phật cũng nói, bảo mình Như Lý Tác Ý thì nó sẽ đi, nó
sẽ diệt nó chứ đâu có gì đâu mà sợ. “Thọ là vô thường, cái nhức đầu này
hãy đi đi, không được ở đây nữa. Cái thân này phải mạnh khỏe, không có được đau
bệnh nữa!” Mình nói vậy thôi, chứ mình có làm gì được nó đâu. Nhưng mà
mình khéo léo mình nương vào trong cái hơi thở, hoặc mình nương vào cánh tay
đưa ra, đưa vô. Bởi vì khi nó nhức đầu thì cái tâm của mình, cái biết của mình
nó tập trung ở trong cái nhức con. Nó sẽ bị cảm thấy nhức chứ gì? Thay vì bây
giờ mình lôi cái tâm mình ra bằng cách nương vào hơi thở: "Cái cảm
thọ này, cái nhức đầu này phải đi đi, đi ra khỏi thân! Tao chỉ biết có cái hơi
thở thôi, chứ tao không biết mày nữa”.Thì bắt đầu: "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra." Rồi mấy con cứ tập
trung hít vô, thở ra, hít vô, thở ra. Cứ chú ý hơi thở thôi, nhức đầu kệ nó, đừng
có chú ý nó nữa, mà chú ý cái hơi thở thôi. Rồi các con thấy nó chưa hết, mấy
con tác ý nữa, phải không? Tác ý nữa: "Thọ là vô thường, hãy đi
đi, ở đây chỉ biết hơi thở thôi!" Hít vô, thở ra, hít vô, thở ra.
Thì một hơi sau mấy con, nó an trú được trong hơi thở, nó làm như nó quên đi
cái đau. Thì lúc bấy giờ mấy con, một lúc mấy con thấy biết hơi thở ra vô, ra
vô nhẹ nhàng, an lạc. Mấy con xả ra, cái đau thấy mất rồi. À như vậy là rõ ràng
là đuổi nó đi đó, phải không?
Còn bây giờ
mấy con thấy hơi thở là sợ nó rối loạn hô hấp, nó làm cho mấy con tức ngực, hoặc
là mệt, do đó mấy con đưa cánh tay ra. Mấy con đưa vô, đưa ra như thế này, để
cho cái tâm của mấy con chú ý vào cánh tay đưa ra, đưa vô. Để cho nó không còn,
nó giảm bớt cái đau của nó tập trung vào cái đầu đau của mấy con, hoặc là tập
trung trong cái đau của cái bụng mấy con. Thì lúc bấy giờ bị cánh tay đưa ra,
đưa vô như vậy, nó mắc nhìn cánh tay mấy con đưa ra, đưa vô như vậy. Nó chú ý
thì nó làm giảm bớt cái sự tập trung trong cái đau của mấy con đi, con hiểu
không? Nó chia cái phần đau nó ra cái phần khác đi, làm nó giảm đi. Thì lúc bấy
giờ mấy con tác ý là cái chính, mà cái đưa tay ra là phụ. Phụ để an trú ở trong
đó, thì cuối cùng cái bệnh mấy con cũng đẩy lui được nó, phải không?
Bệnh gì Thầy
nói cũng đẩy lui hết, chứ không phải là nói bệnh nhức đầu sơ sơ đâu. Cả như bệnh
ung thư nè, cũng hết nữa, bệnh gì cũng hết nữa. Tại vì con không sợ cái bệnh.
Còn con để cái bệnh đó, rồi con nghe bác sỹ nói đây là ung thư tới giai đoạn thứ
ba, thứ tư rồi đây. Thì bắt đầu hoảng hồn, nó sợ chết đó, nó càng đau hơn nữa. “Chẳng
sợ gì, ung thì gì cũng đi đi. Ở đây không có ung thư gì nữa hết!” Thì
mấy con cứ yên tâm, cứ đưa tay ra, đưa tay vô như vậy. Rồi mấy con nói: "Thọ
là vô thường. Mà vô thường năm trước, năm trước nữa không đau, mà tại sao bây
giờ mày đau? Thì mày phải ra, không được ở đây!" À mấy con nói
đúng mà, đúng lý mà. Năm rồi mấy con có đau đâu, nhưng mà tại sao năm nay đau?
Thì năm này phải đi ra, sang năm phải hết đau. Có như vậy thôi. Cố gắng đưa tay
ra vô, tập trung vào. Giờ này chưa hết, giờ sau làm nữa, giờ sau làm nữa.
Bây giờ đau
thì còn có nước mà đuổi bệnh thôi chứ gì? Đuổi chừng nào đi thì thôi. Thì mấy
con chỉ cần 30 phút, rồi 1 giờ, 2 giờ. Cao lắm 3 tiếng đồng hồ là bệnh mấy con
cũng hết. Mà cao lắm đức Phật nói 7 ngày, mấy con bền chí 7 ngày đuổi bệnh như
thế này. Thầy nói dù bệnh ung thư, bệnh mà bán thân mấy con nằm liệt đó, mấy
con cũng đứng dậy đi được. Nó phục hồi lại đó. Bảy ngày cái sức mà tác ý của mấy
con, nó ý thức lực nó mạnh kinh khủng lắm. Nó làm cho cái thân của mấy con, nó
phục hồi lại hết mấy con.
(27:28) Thầy
nói đến cái người mà bán thân, họ nằm liệt một tay, một chân họ thôi, họ đuổi
riết trong cái, mà bây giờ họ làm gì được? Thậm chí như ăn cũng phải có người
đút họ nữa mấy con. Thế mà họ cứ bền chí họ đuổi. Họ nương vào cái hơi thở, họ
nằm đó, họ đuổi trong hơi thở mấy con. Và cuối cùng cái tay họ bắt đầu nó hoạt
động, cái chân họ bắt đầu hoạt động. Thì bảy ngày sau họ đứng dậy họ đi như thường,
không có gì, khỏi cần uống thuốc đi. Mấy con mạnh mẽ trên cái pháp của Phật.
Pháp nói: "Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh không sanh, mà đã
sanh thì bị diệt." Cho mày sanh, tao đuổi mày ra, thử coi ra
không? Cái ý thức lực của chúng ta, tâm chúng ta có cái lực vô cùng lận, chứ
đâu phải là không có lực mấy con. Nhưng mà tại vì mình không đủ niềm tin, mình
không đủ cái sự bền chí. Mới làm có năm, ba phút, cái bắt đầu, nghe thôi không
hết, tôi bỏ, nằm đây ráng mà chịu. Nhưng mà mấy con chịu đau, chứ mấy con làm
cái gì được? Có phải không?
Phật tử 1: Con bạch Thầy! Con đuổi đi mấy bữa
rày nó cũng đau ghê lắm, con tác ý, con đi học với Thầy, Thầy nói mỗi người tu
sao, con đuổi như vầy này, cho nó bay hết trơn không còn bịnh, dạ.
Trưởng
lão: Nó đi hết đó
con. Đó là cái Tín Lực dữ lắm mấy con. Bởi vì Thầy dạy mấy con là cái lợi ích rất
lớn mấy con. Bởi vì mấy con, nếu mấy con bỏ tiền, mấy con đi bác sĩ. Mấy con uống
thuốc rồi, thì cái bệnh này nó hết, nó sẽ sanh cái bệnh khác, thuốc mà. Còn cái
này nó không có sinh nữa đâu con. Bởi vì mình chỉ lấy cái lực của mình đuổi,
cho nên cơ thể của mình nó không bị ảnh hưởng của thuốc thang. Có nhiều cái hóa
chất ở trong thuốc, có nhiều cái thứ thuốc nó độc để nó trị cái bệnh độc. Thì
nó sẽ ảnh hưởng đến tim, gan, phèo, phổi của mình, phần khác ở trong cơ thể.
Cho nên ráng cố gắng mấy con.
Tin Phật, chỉ
các con tự thắp đuốc lên mà đi, chứ đức Phật cũng không đi dùm mình được. Bởi
vì nghiệp của mình tạo, cho nên thân mình bị đau mà. Do đó chỉ có mình, mình nỗ
lực, mình đẩy lui nó thôi. Cái lực của mình ghê gớm lắm. Cái con người của mình
nó có cái sức lực vô cùng. Thế mà mình không biết triển khai nó, cho nên mình
thấy nó yếu mềm như cây sậy, chứ sự thật nó không phải cây sậy đâu mấy con. Nó
vững vàng lắm mấy con. Tinh thần của nó vững thì cái thân nó rất vững. Mà tinh
thần nó yếu thì cái thân nó còn yếu hơn cây sậy nữa. Thầy nói thật sự, thì cái
tinh thần mình bị giảm rồi, nó yếu lắm mấy con.
Cho nên mấy
con nhớ ráng, đây là mình không cần học pháp cao, chỉ cần học pháp thấp thôi, sống
đạo đức, phải không? Năm giới đức thôi. Năm cái giới này, mấy con sẽ lần lượt,
mấy con sẽ đọc sách Thầy. Hoặc là có dịp mấy con về, mấy con về trong Tu viện,
mấy con xin học đạo đức trong một tháng, hai tháng. Sắp sửa tới đây Thầy cho mở
những cái lớp đạo đức. Không những dạy cho tu sĩ trong Tu viện mình, mà dạy cho
bà con ở xóm mình nữa. Để cho mọi người, người ta sống đạo đức. Trong xóm mình
toàn bộ có đạo đức thì những tệ nạn trong xã hội nó cũng giảm bớt, ở trong xóm
của chúng ta cũng đỡ. Và đồng thời thì chúng ta thấy rất lợi ích cho mình, cho
người nữa mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét