422- BỐN CHÂN LÝ CỦA CON
NGƯỜI
(00:00) Trưởng
lão: Thôi xá Thầy đi con, rồi mấy con vô trong này, lấy ghế ngồi con,
lấy ghế ngồi đi con. Ngồi đi, mấy con ngồi hết xuống đi con. Rồi Thầy sẽ nói
cho một bài pháp về cái cách sống để cho mình không làm khổ mình, khổ người mấy
con.
Như các con
đều biết đức Phật ra đời nhằm mục đích dựng lại cái nền đạo đức nhân bản - nhân
quả của loài người. Vì trước đức Phật nó cũng đã có cái nền đạo đức đó rồi, chứ
không phải không. Cho nên khi mà đức Phật ra đời, đức Phật nói đến cái bốn cái
chân lý của loài người: Khổ, Tập, Diệt, Đạo. Đó là cái chân lý, là cái sự thật
mấy con. Khổ là con người ai cũng khổ, không có con người nào mà nói rằng tôi
không khổ. Cho nên đó là cái khổ, mà đầu tiên đức Phật nói con người sinh ra là
khổ. Mà muốn thoát khổ thì phải như thế nào? Nó phải có 1 cái chân lý của nó để
nó thoát khổ. Chứ không phải muốn thoát khổ mình tu cái này, tập cái kia, đủ
pháp là nó thoát khổ, không phải. Nó có phương pháp đàng hoàng, nó có cái lối sống
của nó hẳn hoi, hoàn toàn. Cho nên đức Phật đưa ra bốn cái chân lý thì chúng ta
thấy không còn ai mà phủ nhận, rồi chối cãi rằng cái đó là cái sai. Cái Khổ là
nói con người khổ là đúng, không cách nào các con phủ nhận rằng là tôi giờ là
không có khổ, thì đó là mấy con sẽ thấy rằng mấy con nói sai. Còn khổ là mấy
con nhận thấy đúng là đức Phật nói đúng rồi.
Rồi Đức Phật
nói nguyên nhân khổ, Tập đế là cái nguyên nhân khổ. Nguyên nhân là lòng ham muốn
của chúng ta. Mà con người, người nào lại không có lòng ham muốn. Cho nên đó là
cái nguyên nhân. Dù là ham muốn ít, hay là ham muốn nhiều thôi, cũng có ham muốn,
cho nên cái nguyên nhân sinh khổ, đó là lòng ham muốn. Lòng ham muốn của chúng
ta, đó là Tập đế.
Diệt đế là một
cái trạng thái không có khổ mà người ta gọi là Niết Bàn. Cái trạng thái chúng
ta chưa tu, nhưng mà chúng ta cũng nhận ra được nó, thì như vậy mới gọi là cái
chân lý chứ. Còn đợi tới khi chúng ta tu rồi thì chúng ta mới biết được cái Niết
Bàn thì cái chuyện đó là mơ hồ, không đúng. Bởi vì nó là cái chân lý là chúng
ta chưa tu chúng ta cũng phải biết nó. Biết nó chứ không phải là không biết.
Cho nên đó
là cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm mấy con thanh thản, mấy con
bây giờ mấy con ngồi, mấy con không có nghĩ ngợi, mấy con không lo rầu, không
có buồn phiền giận hờn, nó không phải là thanh thản sao? Nó không phải giải
thoát sao?
Thân mấy con
ngồi nó an ổn, nó không có đau nhức, nó không có cảm thọ, thì nó không phải là
an lạc sao? Đó nó rõ ràng.
Vô sự thì
thân và tâm mấy con ngồi yên lặng như thế này, thì nó hoàn toàn nó, tâm nó
không nghĩ niệm gì hết, thì nó là vô sự. Thân thì nó không đau nhức thì nó cũng
vô sự. Mà mấy con có đứng dậy đi làm cái gì đâu, cho nên thân tâm mấy con hoàn
toàn là vô sự.
Vì vậy mà
thanh thản, an lạc, vô sự là một trạng thái của Niết Bàn.
(02:34) Nhưng
mà cái trạng thái đó bây giờ chúng ta sống bao lâu? Các con thấy chừng một phút
mà mấy con chưa chắc đã là mấy con sống được với nó. Cho nên vì vậy đức Phật mới
bảo vệ cái chân lý đó, làm cho chúng ta sống cái trạng thái không có đau khổ
đó, kéo dài ra chừng nào tốt chừng ấy. Cho nên trên Tứ Niệm Xứ đức Phật dạy rất
rõ ràng: “7 ngày, 7 tháng, 7 năm” là người đó chứng đạo. Trong bảy ngày mấy con
kéo dài cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự là mấy con đã chứng đạo. Bởi
vì cái trạng thái đó là trạng thái vô lậu. Mà đạo Phật là đạo chứng cái vô lậu
đó mấy con, vô lậu.
Còn hiện giờ
tâm chúng ta tâm hữu lậu mấy con. Nó nghĩ ngợi cái này, cái kia, cái nọ, rồi nó
buồn phiền, rồi lo lắng, rồi sợ hãi. Rồi kế đó ngồi một hơi thì đau nhức, tê mỏi.
Tất cả những cái đó đều là lậu hoặc mấy con, phải không? Mà tu tập rồi thì
chúng ta sẽ vô lậu.
Cho nên chứng,
đạo Phật chứng quả không có nghĩa là chúng ta có hào quang, phóng hào quang ánh
sáng hay là thần thông phép tắc, mà chứng đạo Phật là ngay cái chỗ tâm vô lậu.
Nếu mà vô lậu chúng ta kéo dài suốt một cái thời gian bảy ngày, thì lúc bấy giờ
đó là chúng ta đã chứng quả A La Hán. Cái quả A La Hán, mấy con nghe cái danh từ
A La Hán, nghe nó cao siêu vô cùng à. Nhưng mà sự thật ra nó vô lậu chứ không
có nghĩa gì hết. Mà vô lậu thì cái trạng thái như hồi nãy Thầy nói mấy con:
Thanh thản, an lạc, vô sự là vô lậu đó mấy con.
Nhưng muốn
mà tu tập được nó đó, thì nó có cái chương trình. Chương trình tu tập của nó gọi
là Bát Chánh Đạo, gọi là Đạo đế mấy con. Nó có tám lớp mấy con, tám lớp tu tập,
chứ không phải một lớp. Con thấy đạo Phật nó rõ ràng. Mà nói đến, thí dụ, cái
phương pháp tu thì nó là một cái chân lý thì nó phải là cái chương trình giáo dục
đào tạo. Cũng như bây giờ, mấy con muốn đọc chữ. Mấy con muốn đỗ bác sĩ nè, hoặc
là luật sư nè, hay hoặc là kiến trúc sư nè, thì cái chương trình học mấy con phải
qua cái cấp trung học của mấy con. Phải tốt nghiệp, cái thi xong cái bằng tú
tài của mấy con rồi, thì mấy con mới vào đại học. Mấy con có đi vào chuyên môn,
mới trở thành người bác sĩ, mới trở thành một cái ông kiến trúc sư chứ. Chứ bây
giờ mấy con chưa tốt nghiệp trung học cấp ba, thì mấy con làm sao mấy con vào đại
học được? Các con hiểu không?
Thì cái
chương trình mà tu học của đạo Phật muốn cái tâm mình vô lậu cũng phải có 1 cái
chương trình tu học như vậy. Chứ không phải là vô chùa lạy Phật để cầu Phật phù
hộ cho mình vô lậu thì điều đó không có. Hoặc là niệm Phật để cho được nhất
tâm, để tâm mình, để cho mình được sinh vào cõi Cực Lạc, vô lậu thì điều đó
không có. Không có điều đó. Cái chương trình tu học người ta hẳn hoi, hoàn
toàn. Lớp thứ nhất là lớp Chánh Kiến. Hằng ngày chúng ta sống, chúng ta phải thấy
cái gì đúng. Còn thấy sai, nó sẽ đem đến chúng ta khổ. Muốn thấy đúng thì chúng
ta phải học đạo đức nhân bản - nhân quả, bởi vì đạo đức gốc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét