408- TRIỂN KHAI NỀN ĐẠO ĐỨC
NHÂN BẢN NHÂN QUẢ CỦA ĐẠO PHẬT
(33:36) Trưởng
lão: Cho nên, hãy cố gắng tập có thân người là có khổ mấy con. Có bốn sự khổ.
Không ai cứu mình đâu. Các con đến chùa các con cầu khẩn là vì các con quá sợ
hãi. Quá sợ những bệnh tật, những tai nạn sẽ đến với mình, còn đến chùa mấy
con. Mấy con nỗ lực mấy con tu mới là đến chùa để mà tập luyện những cái pháp
mà đức Phật đã dạy để tự cứu mình. "Các con tự thắp đuốc lên mà
đi, ta chỉ là người hướng đạo mà thôi, chỉ dẫn mấy con thôi chứ ta không cứu mấy
con được". Đức Phật, Ngài còn sống Ngài đã nói, đã di chúc lại
cho chúng ta: Mình phải tự cứu lấy mình. Và giáo pháp của đức Phật là giới luật
và giáo pháp.
Vậy thì giới
luật là gì? Là đức hạnh mấy con. Đạo đức nhân bản - nhân quả. Nhân bản mà mấy
con đến chùa mấy con nghe người ta thọ Tam Quy Ngũ Giới gì. Ngũ Giới là nhân bản.
Mà Thập Thiện là nhân quả mấy con. Có mười điều thiện ở trong thân chúng ta
thân, khẩu, ý chúng ta có mười điều thiện. Thì mười điều thiện nơi thân của
chúng ta thì nó là Thập Thiện. Mà Thập Thiện đó là nhân quả.
Còn nhân bản,
một con người mà thiếu đạo đức nhân bản là con mang bản chất của loài động vật
mấy con, còn hung dữ. Cho nên vì vậy mà chúng ta cố gắng khắc phục mình, để trở
thành một con người thật sự là con người của đạo Phật, tức là đầy đủ đạo đức
nhân bản - nhân quả. Cho nên mấy con phải học đạo đức nhân bản. Mà Thầy cố gắng
Thầy triển khai cái nền đạo đức đó. Nền đạo đức đó. Nhưng viết chưa xong.
Thì vừa rồi
thì có cái kỳ đại hội Phật giáo thế giới của Liên hợp quốc ở Việt Nam chúng ta.
Thì cơ may là Thầy cũng được người ta cho đi dự. Thì đến đó thì Thầy cũng được
nghe các Phật, các cái nước đại diện cho Phật giáo thế giới về hợp đó các vị
Hòa thượng Tôn túc. Bảy mươi bốn nước. Thì trong khi cái cuộc hội thảo của bảy
mươi bốn nước về vấn đề Xung đột và chiến tranh. Thì người nói phải
tụng kinh cầu khẩn, người nói phải tu tập pháp vầy pháp khác. Thì nó sẽ chấm dứt
được sự xung đột và chiến tranh.
Thì trong cuộc
họp thảo đó, hội thảo đó thì Thầy có nêu lên câu hỏi: "Xin quý Hòa
thượng, pháp nào thực tế và cụ thể nhất của đạo Phật để ngăn chặn sự xung đột
và chiến tranh xin quý Hòa thượng cho chúng tôi biết?". Nói chung
là trong cái cuộc họp thảo đó bằng tiếng Anh chứ không phải bằng tiếng Việt. Bởi
vì Phật giáo Thế giới chứ không phải là của Việt Nam của mình. Cho nên Thầy đưa
ra câu hỏi.
Thì cái vị
Hòa thượng chủ trì cái buổi họp hội thảo, thì vị Hòa thượng đứng lên: "Tôi
không thể trả lời được câu hỏi này". Nghĩa là coi như là không nắm
được cái giáo pháp của đức Phật chứ không có gì. Nhưng mà rõ ràng là đạo Phật
có đạo đức nhân bản, đạo đức nhân quả. Tại sao không đưa ra cái nền đạo đức đó,
để biến thành những cái môn học đạo đức cho các trường học? Trở thành những
sách giáo khoa đạo đức cho các em học?
Từ đó muốn
cho đừng có xung đột, đừng có chiến tranh nữa thì trong các trường học sẽ học
sinh sẽ học. Học sau khi nó tốt nghiệp Đại học ra nó sẽ thành những con người đạo
đức. Sống không làm khổ mình, khổ người thì làm sao còn xung đột chiến tranh nữa.
Có phải đúng không?
Chớ bây giờ ở
trong chùa dạy có một số Phật tử đến đây niệm Phật hay cầu khẩn hay hoặc là dạy
theo kiểu như Thầy dạy mấy con, thì có số người được nghe còn bao nhiêu người
được nghe không? Đâu có nghe hết đâu.
Nhưng mà nó
trở thành môn học đạo đức cho các trường. Từ Tiểu học, Trung học, Đại học. Rồi
có, bây giờ ở trong nước chúng ta có trẻ em nào mà không đi học không? Phải
không, chúng ta có con phải cho đi học chứ sao. Và đứa trẻ nào cũng đi học, rồi
thế hệ chúng ta chết sạch hết đi, già chết hết đi. Thì cái thế hệ trẻ của nó,
nó được đi học, nó lên Đại học nó đều tốt nghiệp và cái môn học đạo đức nó có mất
không? Không mất. Vậy thì cái thế hệ trẻ của chúng ta sẽ sống đạo đức. Cho nên
gia đình không xung đột. Mọi người sống chung nhau không cướp giật, giết hại
nhau. Và đất nước này không xâm chiếm đất nước khác thì làm sao có chiến tranh.
Các con thấy đúng không? Mà đạo Phật có nền đạo đức đó tại sao chúng ta không
triển khai, không triển khai? Biết thương yêu, biết tha thứ làm sao có sự giận
hờn? Biết người ta sống trong nhân quả ác, tại sao chúng ta lại làm ác để theo
họ mà giận dữ, chửi mắng họ, đánh đập họ? Mấy con thấy rõ ràng mà.
(38:30) Cho
nên đạo đức Phật giáo nó thực tế, nó cụ thể cho cuộc sống của chúng ta hằng
ngày. Nhưng bây giờ chúng ta làm sao phổ biến cho cô bác chúng ta hiện giờ được
giờ đây? Chỉ có một số Phật tử chúng ta đến chùa và số Phật tử mấy con bỏ công
ăn việc làm từ xa xôi mấy con từ Hà Nội mấy con đến nơi đây, mấy con chỉ được
nghe Thầy dạy chứ chưa được phải thấm nhuần. Đạo đức phải thấm nhuần chứ. Chớ
đâu phải nghe một lần cái rồi chúng ta về làm được sao. Còn học sinh nó mắc
ngày nào, tuần nào, tháng nào nó cũng được học đi học lại những cái bài học từ
bài thấp cho đến bài cao. Lần lượt nó thấm nhuần vào cái tư tưởng của nó, nó trở
thành con người đạo đức. Nó có biết không?
Cũng như bây
giờ mấy con đọc bài, mấy con đọc báo, đọc sách vanh vách. Đâu phải một ngày, một
giờ mấy con đọc được liền sao. Có phải không? Mấy con phải học rồi ráp chữ, rồi
tập đọc từ ngày này đến ngày khác, cả một thời gian ở Tiểu học bao lâu? Một năm
bao nhiêu ngày? Mấy con thấy mấy con phải học, từ đó nó thấm nhuần. Cho nên bây
giờ nhìn vào một cái, một cuốn sách, một cái tờ báo mấy con đọc vanh vách rất dễ
dàng. Đó là mới thấm, thấm nhuần. Thì đạo đức nó cũng vậy chứ, nó cũng thấm nhuần
từng da, từng thịt của chúng ta chứ. Chứ đâu phải một ngày mà đến nghe rồi nó
thấm nhuần được à.
Chúng ta
nghe nói rất hay đó. Cũng như bây giờ mấy con nghe Thầy nói pháp Như Lý Tác Ý
nó hay đó. Nhưng đụng chuyện mấy con sẽ quên mất hết. Mấy con không nhớ được.
Mà ngày nào cũng nghe Thầy nói rồi về tập luyện rồi nghe nói, nghe nói… lần thấm
nhuần một chút chút chút. Một năm sau mấy con thấy, trời bây giờ mới là thấy
không giận, không phiền não. Đó nó mới được thấm nhuần chứ.
Tu tập của đạo
Phật là từ cái chỗ xấu chúng ta gạt bỏ lần cái đó để trở thành cái tốt. Mà muốn
cái tốt mà nhét vào thì cái xấu chúng ta phải có sự hiểu biết chứ. Khi không mà
muốn thành Phật, thành Phật ngang sao được. Muốn Vô lậu là Vô lậu được liền sao?
Nói thì dễ mấy
con, nói tâm tôi bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nói thì dễ, nhưng mấy con
tu tập mà để giữ được cái tâm bất động, thanh thản đâu phải là chuyện dễ. Nó cả
một trường kỳ, một sự gan dạ, một bền chí ghê gớm. Chúng ta hằng ngày tập luyện.
Thức khuya dậy sớm như một người học trò sắp sửa mà đi thi, đâu có dám ngủ mấy
con. Có phải không mấy con? Đã trải qua một đời học sinh rồi mấy con biết rằng
khi sắp sửa một cái ngày mình đi thi rồi, gần tới đi thi rồi mấy con học ngày học
đêm đâu dám nghỉ. Thì cái người mà nhiệt tâm tu hành để được giải thoát họ cũng
tu tập ngày đêm, thức khuya dậy sớm chứ. Mấy con hỏi mấy vị tu sĩ ở đây coi. Họ
thức đêm dậy sớm, đúng giờ phải dậy tập luyện chứ đâu phải. Nói chuyện mình ngủ
thẳng chân thẳng cẳng của mình, ăn uống ngày ba bốn bữa, thì làm sao mà giải
thoát được? Làm sao Vô lậu được?
(41:23) Cũng
như bây giờ, Thầy nói tại sao Thầy ăn ngày một bữa được? Mà Thầy thấy rất thản
nhiên. Còn mấy con bây giờ ăn ngày bữa sao lại sáng đói, chiều đói? Mấy con thấy,
đó là một cái thói quen của mấy con rồi. Mà muốn được như vậy mấy con phải tập
chứ. Tập làm chủ cái ăn, làm chủ cái ngủ. Mà chưa làm chủ cái ăn, chưa làm chủ
cái ngủ thì thử hỏi làm sao làm chủ được cái bệnh, cái chết của chúng ta. Các
con thấy bệnh chết nó phải khó hơn chứ.
Cho nên cái
vấn đề làm chủ được cái gần bên mình được thì sẽ làm chủ cái xa hơn nữa được.
Đó là cách thức. Cái con người nó có đủ cái khả năng, nó đủ cái đạo lực, cái định
lực nó có thể nó làm chủ được thân tâm của nó. Cho nên nghe nói muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét