407- TRẠNG THÁI AN TRÚ ĐỊNH
TĨNH VÀ TỨ NIỆM XỨ
(23:11) Trưởng
lão: Mà cái sự định tĩnh đó nó có một cái trạng thái an trú. Cho nên làm
cho tất cả những cái chướng ngại bên ngoài làm chúng ta không có bị, không có bị
lôi ra, không có bị động, không có bị tác động vào.
Ví dụ như,
bây giờ trời nóng nực chúng ta ngồi vào định thì chúng ta an trú không có nóng
nực nữa. Các con thấy, đó là mình an trú cái nóng của thời tiết không có tác động
vào cái thân của cái người Thiền Định. Cũng như bây giờ cái mùa động lạnh rất lạnh
ở miền Bắc, ví dụ như bảy tám độ, nó lạnh cũng như mười mấy độ ở Đà Lạt thì người
ta vẫn ngồi thiền, thì trong khi người ta an trú vào. Bình thường ngồi bình thường
như mấy con đó thì cảm thấy lạnh phải đốt lửa hoặc là mình phải mang áo ấm để
cho nó ấm cái thân của mình. Còn trái lại cái người ngồi thiền mặc chiếc áo mỏng
thôi, "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân
hành tôi biết tôi đưa tay vô". Thì trong khi cái trạng thái an tịnh
đó nó hiện ra thì cái thân nó ấm áp vô cùng, không còn lạnh lẽo. Đó là Định.
Các con thấy đó là Định. Chứ không phải là cái gì khác.
Cái trạng
thái định nó không phải là cái trạng thái bình thường của chúng ta đang sống
trong bình thường. Đó là Định. Nhưng mà muốn tập nó thì phải nhiếp tâm và an
trú. Còn mình tập chưa được thì nhiếp tâm an trú sao được. Nó đó là giai đoạn
thứ hai. Để làm chủ được thân, tâm của mình.
(24:36) Bây
giờ tới giai đoạn thứ ba. Giai đoạn thứ ba này đó là một cái người họ đã từ cái
trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Như Thầy nói như thế này, Thầy
nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó Thầy
ngồi yên lặng Thầy không nương vào chỗ nào hết, tâm Thầy bất động. Bất động
nghĩa là thanh thản, an lạc nó không khởi niệm; nó không hôn trầm, thùy miên;
cái cơ thể nó không đau nhức mỏi chỗ nào hết. Thầy ngồi một hai giờ nó cũng
không tê, không đau nhức gì hết. Đó là Thầy đã an trú trên Tứ Niệm Xứ. Một cái
người tu tập Tứ Niệm Xứ là phải an trú được trạng thái đó, mà họ không có nương
chỗ nào hết. Nghĩa là theo cái Định Niệm Hơi Thở đức Phật đã xác định một cái
người tu Tứ Niệm Xứ thì họ có cảm nhận, cảm nhận, cảm nhận trên cái trạng thái
Tứ Niệm Xứ như thế nào? Thì đức Phật xác định: "Cảm giác toàn thân
tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra". Phải
không? Qua cái Định Niệm Hơi Thở thì đức Phật xác định một người tu Tứ Niệm Xứ
đó thì họ cảm nhận toàn thân của họ, nhưng nương vào cái hơi thở, họ thấy hơi
thở ra thở vô. Cho nên hoàn toàn họ tỉnh táo, không phải là người lọt vào trong
Ngoan không hoặc là cái người đang ngồi ngủ mê. Không có, hoàn toàn họ rất
tĩnh. Cho nên họ cảm nhận toàn thân.
Mà kéo dài,
họ được cái trạng thái đó rồi họ kéo dài từ ba mươi phút đến một giờ, sáu giờ,
mười hai giờ, một ngày đêm họ ngồi bất động liên tục một trạng thái đó mười hai
giờ. Thì họ đủ bảy năng lực giác chi. Bảy năng lực giác chi gồm lại có Tứ Thần
Túc. Bốn cái lực như Thần. Nói về Thần thì cái sức mạnh vô cùng. Thì ở trên cái
trạng thái bất động tức là trạng thái Vô lậu.
Như quý Phật
tử có nghe đức Phật dạy chúng ta tu chứng quả A-la-hán. Có nghe quả A-la-hán
chưa? Quả A-la-hán có nghĩa là Vô lậu. Vậy thì cái Vô lậu là cái gì? Là không
còn đau khổ ở trong thân và tâm nữa. Thân tâm không còn đau khổ gọi là Vô lậu.
Còn hiện giờ quý Phật tử còn đau khổ, còn giận hờn, còn ham muốn, còn tức tối,
còn buồn phiền, còn đau bệnh thì đó là còn Lậu hoặc, còn Lậu hoặc. Còn cái người
tu chứng quả A-la-hán là Lậu hoặc không còn. Lậu hoặc không còn gọi là chứng quả
A-la-hán. Quả A-la-hán có nghĩa là không còn đau khổ.
(27:10) Vậy
thì cái người mà ở trong cái trạng thái bất động một ngày đêm như vậy, một ngày
đêm như vậy, thì họ sẽ kéo dài bảy ngày đêm dễ dàng họ ngồi bất động, không
thay đổi. Nghĩa là ngồi xếp bằng là cứ xếp bằng như thế này. Ai ngồi xếp bằng từ
một tiếng hai tiếng đồng hồ mà ngồi yên được không?
Thứ nhất là
chân bị tê. Thứ hai là bị đau, lưng thì mỏi. Có khi thụng xuống, có khi nhống
lên. Ngồi không có bao giờ mà bất động được. Coi đúng không, mấy con thử ngồi
đi. Không cơ thể chúng ta không thể nào mà ngồi được. Chỉ có trạng thái của Tứ
Niệm Xứ thì mới có thể ngồi được. Người nào mà vào Tứ Niệm Xứ mà nhập được cái
trạng thái bất động đó thì người đó sẽ ngồi được. Còn chúng ta bây giờ chưa có
biết trạng thái Tứ Niệm Xứ ra sao. Nghe Thầy nói: "thanh thản, an
lạc, vô sự".
Tâm mà thanh
thản thì các con có thấy giận hờn phiền não trong đó được không? Không! Có phải
không? Có ham muốn được trong này không? Hễ khởi ham muốn thì nó còn thanh thản
không? Không!
Thân thì nó
không đau, không tê, không nhức thì nó mới an lạc chứ.
Bây giờ
chúng ta ngồi im lặng như thế này không làm gì hết, không suy nghĩ gì hết thì
có phải là vô sự không? Phải vô sự không?
Rồi còn cái
chữ bất động, bất động "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Bất
động có nghĩa là ở ngoài kia người ta nói hay chim hót, hay là chó sủa hay tất
cả mọi tiếng động hay hoặc mọi hình sắc tác động vào mắt tai của chúng ta,
chúng ta vẫn không phóng theo những cái âm thanh, sắc tướng đó. Thì đó là sáu
căn của chúng ta bất động. Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý chúng ta bất động. Còn
nếu mà nghe chó sủa, "ô con chó không biết nó sủa ai đây coi chừng
phải trộm vô lấy đồ" thì như vậy chúng ta đã phóng niệm rồi chứ
gì. Nghe tiếng con chó mà cái ý của chúng ta phóng ra. Nghĩ có cái trộm đến lén
vô nhà mình lấy đi, thì do đó mình bị phóng niệm, phóng niệm theo tiếng con chó
sủa. Thì như vậy mình đã sai. Ở đây lấy gì lấy nó vẫn thản nhiên, nó không nghĩ
ngợi gì hết. Chó sủa thì nghe, nhưng mà không có khởi một cái niệm thêm, là có
người kẻ trộm vô nhà. Thì như vậy mới là bất động. Chứ còn mà mình nghĩ "có
kẻ trộm" là bị động rồi. Không còn bất động. Các con thấy chưa?
(29:10) Cho
nên ở đây "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" cái
người mà ngồi "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" như
vậy đó mà kéo dài trạng thái này đến bảy ngày là người đó chứng đạo. Tứ Niệm Xứ
đức Phật xác định bảy ngày, bảy tháng, bảy năm rất rõ ràng. Cho nên khi mà tâm
chúng ta Vô lậu như vậy đó là chúng ta chứng quả A-la-hán. Chứ không phải quả
A-la-hán là cái ông đó là ông Phật, cái ông đó là vô trong chùa thấy cái tượng
đó nói là A-la-hán không phải. A-la-hán là chỉ cho cái trạng thái tâm chúng ta
không còn đau khổ, không còn phiền não nữa mới gọi A-la-hán. Cái mục đích như vậy.
Cho nên ở
đây mấy con đều là người chứng quả A-la-hán được hết. Bởi vì bây giờ mấy con cứ
ngồi lại lắng nghe thử chừng trong một phút, nhiều quá thôi cho một giây đi mấy
con ngồi thấy "thanh thản, an lạc, vô sự". Hoàn toàn
là không động rồi đó. Nhưng mà cái trạng thái mà Vô lậu mà chứng quả này thì mấy
con mới có một giây hà, chứ chưa có nhiều được. Có phải không? Bây giờ chúng ta
mới tu tập lần lượt nó sẽ nhiều ra. Mà muốn nhiều ra thì pháp Như Lý Tác Ý của
Phật phải tác ý như thế nào?
Các con thấy
đức Phật nói: "Có Như Lý Tác Ý Lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh,
mà đã sanh thì bị diệt". Cho nên chúng ta cứ bền chí. Một người muốn
mà tâm mình được giải thoát, thân mình được giải thoát thì mình nên tác
ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Rồi ngồi
giữ tâm bất động yên lặng như thế này. Thì cái sức của mình chỉ trong vòng cao
lắm là mình có cao lắm là nửa phút chứ gì. Thì mình biết sẽ nửa phút nó sẽ nghĩ
bậy đó, nó chưa có ngồi yên đâu. Cho nên vì vậy mình tiếp tục tác ý nữa. Phải
không? "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Rồi
bắt đầu kéo dài cứ tác ý hoài. Chừng nào mà thấy cái tâm mình nó kéo dài được một
phút, hai phút, ba phút nó bất động được một phút, hai phút thì mình thưa ra
mình tác ý. Mình thiện xảo khéo léo chứ. Trên sự tu tập, mấy con có tu tập mấy
con sẽ có kinh nghiệm. Kinh nghiệm ở bản thân của mình, mình sẽ làm đúng. Và
mình nhiệt tâm để cứu lấy mình.
(31:21) Đức
Phật nói: "Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không cứu khổ các
con". Có phải không? Mình đến chùa mình cầu khẩn ông Phật phù hộ
cho gia đình tôi bình yên, mạnh giỏi, cho tui được bệnh tật tiêu trừ, tai qua nạn
khỏi. Điều đó ông Phật phù hộ mình không có được! Nhưng mà chính mình, mình phải
cứu mình bằng cái phương pháp. Bệnh đau thì mình phải cứu mình bằng phương pháp
mình đuổi bệnh. Có phải không mấy con? Chứ ông Phật cứu mình được không con?
Bây giờ mình
cắt cổ gà nè, mình đập đầu cá mình ăn thịt nè. Mình làm cho cái loài vật đau khổ
đó thì bây giờ mình phải trả cái quả cái đầu phải đau chứ. Mình cắt cổ gà thì cổ
mình nó phải đau ở trong đó nổi mụt hay hoặc ung thư trong đó không chừng. Nó
đau nhức trong đó tại mình cắt cổ gà nhiều quá bây giờ mình phải trả cái quả đó
chứ. Sao lại mình trốn tránh ở đâu? Phải đúng không mấy con?
Mấy con làm
một công việc ác, mấy con thấy con vật Thầy muốn nói như thế này sự sống của
loài vật cũng giống như sự sống của chúng ta. Nó rất bình đẳng mấy con. Có sự sống
nào khác đâu! Con vật cũng muốn sống chúng ta cũng muốn sống. Tại sao chúng ta ỷ
mình làm người rồi chúng ta bắt những con vật khác nhỏ, yếu, bé hơn mình, mình
lại giết nó để mình ăn thịt. Một người ăn chay có chết bao giờ đâu! Có chết bao
giờ đâu. Mà lại không bệnh đau. Con thấy, người ăn thịt cá lại đi nằm nhà
thương, càng mập bao nhiêu mấy con thấy càng khổ bấy nhiêu. Trái lại một người
ăn chay như Thầy, ngày ăn một bữa. Sáng không ăn khỏi mắc công rửa bát, rửa
chén, khỏi mắc công nhai nuốt không phải sướng sao? Chiều không ăn, không phải
sướng sao?
Còn bây giờ
mấy con ăn ngày ba bữa thì mấy con lại cực khổ, đủ thứ, nấu nướng, rồi ăn uống,
rồi nhai nuốt. Quá cực! Thầy ngồi chơi, người nào sướng hơn?
Cái người ngồi
không ăn một bữa sướng hơn chứ sao! Mà nhiều khi ngồi thiền cả tháng không ăn uống
trời đất còn khỏe nữa. Nó an trú, mà như vậy mấy con thấy cả tháng không ăn uống
mà cơ thể không mất một chút da, nó không ốm chút nào mấy con. Sao nó hay quá vậy?
Bởi vì nó an trú mà, nó làm sao nó còn khổ đau. Các con thấy, hạnh phúc lắm mấy
con. Một người tu hạnh phúc lắm. Cho nên Thầy bây giờ già mà Thầy thấy vẫn khỏe
như thường. Đâu có đau bệnh gì đâu. Tiếng nói của Thầy còn rổn rảng chứ đâu có
run đâu. Có phải không? Mấy con nghe Thầy có run không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét