Thứ Tư, 17 tháng 5, 2023

383- XÂY DỰNG KHU AN DƯỠNG CHO CÁC CỤ GIÀ

 

383- XÂY DỰNG KHU AN DƯỠNG CHO CÁC CỤ GIÀ

Phật tử 2: Dạ thưa Thầy, hôm qua con có đi từ thiện cùng với các bác sĩ ở Trà Ôn đó Thầy. Thì có một vị bác sĩ Cúc Phương là tính thăm Thầy.

Trưởng Lão: Vậy hả con?

Phật tử 2: Dạ, bác sĩ Phương ở Cống Quỳnh đó.

Trưởng lão: Thầy biết rồi.

Phật tử 2: Bác sĩ Phương biết Thầy năm 89 là Thầy về Thường Chiếu Thầy thưa lại với lại Sư Ông Thanh Từ, là để mà Thầy đắc đạo rồi. Thầy cũng có cái phước duyên giảng cho bác Cúc Phương nghe những cái điều mà Thầy tu đắc đạo như thế nào. Thì hôm nay con mạn phép xin Thầy, tại hôm qua cũng đi về tối hôm qua khuya mệt quá. Con định sắp xếp là thời gian ngắn nhất thì con xin phép bác Cúc Phương với lại mấy vị huynh đệ của con bên phía từ thiện lên Chơn Như về thăm Thầy, đảnh lễ Thầy. Thầy cho phép tụi con nha Thầy.

(45:48) Trưởng lão: Được rồi. Thầy cũng lâu gặp Cúc Phương lắm.

Phật tử 2: Dạ. Con cũng có làm trong cái hội Từ Tế Đài Loan. Để con xin phép Thầy cũng như Thầy có hoan hỷ cho con được. Thì có một cái Hội Từ Tế Đài Loan của một sư bà Chứng Nghiêm ở Đài Loan đó Thầy. Dạ sư bà làm cái hội này là có khoảng mấy chục nước trên thế giới rồi. Thì có Việt Nam mình là từ mười mấy năm nay rồi, con theo cái hội Từ Tế này cũng ba, bốn năm rồi. Thì con thấy cái tâm của cái người, vị lãnh đạo mà tại Việt Nam mình, ông đó là ông Lâm, con thấy ổng cũng có cái tâm Bồ Tát, tâm từ thiện. Và con cũng xin phép Thầy nếu như có đủ phước duyên gần nhất, con xin Thầy cho con mời vị đó lên Chơn Như mình để mà đảnh lễ Thầy, để xem nha Thầy.

Trưởng Lão: Ừm, được con.

Phật Tử 2: Để làm cái phần nhà dưỡng lão, thì biết đâu cái phước duyên nó sẽ tạo cho cái duyên tốt, duyên lành nữa đó Thầy.

Trưởng lão: Chuyện là mình sẽ làm một cái số khu an dưỡng để giúp đỡ cho các cụ lớn tuổi rồi. Để mấy cụ ở cũng tội lắm. Cho có nơi các cụ về đó các cụ ở. Rồi trong những cái đoàn mà từ thiện đó, nhiều khi ở đây bước vào sinh hoạt đó, thì chắc chắn là những cái đoàn từ thiện mấy con có trợ giúp nhiều đó.

Phật tử 2: Dạ. Cái quy mô lớn lắm Thầy.

Trưởng lão: Cái quy mô lớn cũng như trợ giúp mình, để cho mình đi vào hoạt động, càng lúc nó. Có một số các cụ về đây, vừa biết pháp tu, mà vừa được an dưỡng cái cơ thể của mình. Bệnh đau nó có những người săn sóc. Vì cái nội lực của các cụ yếu lắm, mà rèn luyện tập như cái người còn sức khỏe thì không được. Mình chỉ có cái dùng của cái Tín Lực mà thôi. Để vượt qua cái cơn đau của cơ thể mình bằng cái lòng tin, chứ còn cái nội lực mà để an trú cho được thân của mình, thì các cụ làm sao luyện nổi, cái sức già. Mà Thầy nghĩ để chu toàn làm sao cho có một cái nơi để các cụ nghỉ ngơi.

Phật tử 2: Dạ. Con thấy có cái cuốn sách đọc thấy Thầy cũng có cái ước nguyện. Ngày hôm nay Thầy thực hiện được, con thấy cũng rất là hoan hỷ.

(47:57) Trưởng Lão: Nói chung là Thầy đi xin nhiều chỗ lắm con. Xin làm cái khu trung tâm an dưỡng từ thiện. Nó có cái khu an dưỡng cho người già, khu an dưỡng cho trẻ mồ côi. Nó nhiều cái khu lắm. Nhưng mà đến đâu sao Nhà nước cũng chưa cho phép. Thôi, Thầy làm một cái giấy Thầy xin Nhà nước đây là những cụ già, muốn về đây tu học, mà vì sống ngày một bữa không có nổi. Buộc lòng tôi phải cất ra ngoài cái Tu viện để cho các cụ về an dưỡng, ăn một ngày ba bữa mà học tập tu, chừng nào mà được thì mới vào Tu viện.

À, Nhà nước thấy có lý lắm. Bởi vì có lý mà. Chứ bây giờ ví dụ mà xin cái khu an dưỡng, rồi Nhà nước hỏi tiền ở đâu mình nuôi, rồi sao, sao? Mình biết làm sao mình khai bây giờ. Chỉ mình lấy cái cơ sở cái Tu viện mà mình nuôi dưỡng thôi. Chứ mình đâu có đưa ra một cái số tiền lớn lao, để mà làm cái khu an dưỡng được liền. Mình đâu có chỗ nào mình trình được. Tiền mình đâu có đâu mà mở, nó khó.

Mà mình trình thì mình phải có từ cả bạc tỷ thì người ta mới cho mình. Chứ còn mình không có thì người ta đâu có cho, mình lấy gì mình nuôi? Còn bây giờ, ở trong Tu viện mình xin ra để nuôi năm mười cụ, hai ba chục cụ, thì mình lấy cái cơ sở của Tu viện từ lâu đến giờ đã nuôi nhiều người tu, bây giờ thêm mười người, hai mươi người của các cụ, thì chắc chắn là mình nuôi nổi. Bởi vì cái số tiền nó ít, nó không có nhiều. Chứ bây giờ nói: "Tôi lập cái trung tâm an dưỡng từ thiện mà nuôi các cụ già như cái nhà dưỡng lão thì thôi".

"Bây giờ Thầy muốn cất cái này tụi tui cho. Nhưng mà phải kê ra cái số tiền mà để nuôi dưỡng này là khó. Chứ không có thì làm sao mà tôi dám tin ông mà tôi kê bút rồi tôi ký, rồi mai mốt làm sao mà tôi trả lời?" Nó khó là khó chỗ đó, mình phải thông cảm với Nhà nước con. Chứ họ không phải làm khó mình.

(49:41) Phật tử 2: Dạ. Thì trước mắt là cái chính quyền ở cái địa phương Tây Ninh này, hiện giờ họ cũng đang đứng sau lưng để hậu thuẫn cho Thầy làm những công việc như vậy.

Trưởng Lão: Đó, do chính cái đó nó hợp lý. Mà chính quyền người ta trả lời cũng dễ dàng với cái cấp trên, con. Nó không dễ đâu. Cho nên cái Tu viện của mình là một năm mấy chục cái nhà, thì Nhà nước ổng: "Trời ơi! Cái cơ sở thí dụ như cái khách sạn, thì người ta có một số phòng thôi, chứ ở đây quá trời như vậy". Bởi vì ở đây người ta vào tu, cho nên vì vậy mà thành ra chính quyền ở đây cũng chấp nhận.

Bởi vì người ta đến đây không có người nào xấu, không có trộm cắp, không có xì ke ma tuý. Cho nên vì vậy về cái mặt quản lý thì Nhà nước họ hỗ trợ mình để quản lý. Chứ không khéo những cái giới người mà họ xấu, họ cũng dám đột nhập. Nhưng mà nhờ mình ở đây độc cư, một, hai là ăn ngày một bữa, chứ mà ăn ba, bốn bữa thì chắc không khỏi. Vô đây ăn một bữa ai cũng ngán.

Phật tử 1: Dạ, nó đột nhập, chịu cũng không nổi chứ đâu phải đâu.

Trưởng lão: Phải rồi chịu không nổi đâu. Khó quản lý lắm con. Bởi vậy Thầy thấy cô Út ở đây cổ rất là ghét về cái khâu quản lý. Nhưng mà nhờ cái mặt hỗ trợ của chính quyền địa phương, người ta giúp đỡ cô để mà quản lý. Có cái người nào mà nghi nghi đó thì người ta tìm hiểu, tìm hiểu coi sao. Nhất là cái lý lịch của địa phương, người ta âm thầm người ta liên hệ coi cái lý lịch của người đó có thật hay không? Không có thì người ta không cho ở trong này, người ta trợ giúp mình, không cho ở trong này. Ở trong này nếu mà một người mà xì ke ma túy mà ở trong này, khi mà bắt rõ ràng xì ke ma túy là mình có tội đó. Tội chứa chấp, chứ không phải không đâu. Mà nếu mà trộm cướp giết người mà vô đây, ở đây mà người ta bắt mà lòi ra được đó. Ở đây chứa người, thì mình cũng chứa chấp đó.

Phật tử 2: Dạ đúng.

Trưởng Lão: Nó có pháp luật đàng hoàng mà. Mà tội chứa chấp nó có tội chứ, chứ đâu phải không. Cho nên nhờ cái mặt này nè, chính quyền người ta cho quản lý chặt chẻ thì cái Tu viện mình nó mới được bình an chứ. Không khéo cũng có nhiều cái người xấu họ đột nhập vô họ ở. Đây là mình nói không phải về cái phần mà tệ nạn xã hội đâu, còn cái phần chính trị nữa chứ không phải dễ.

Phật tử 2: Dạ. Đúng rồi Thầy.

Trưởng Lão: Mọi mặt khó lắm đó con chứ không phải dễ đâu. Nhưng mà đối với phía Nhà nước thì người ta có biện pháp.

Phật tử 2: Dạ hôm nay tụi con cũng có cái phước duyên về nghe Thầy ban cho những lời Pháp nhủ. Dạ con kính chúc cho Thầy sức khỏe được dồi dào để Thầy chỉ dẫn chúng con trên con đường tu hành.

Nam Mô Bổn Sư Thích Thông Lạc.

Trưởng Lão: Con về nói Thầy gởi lời thăm Cúc Phương, con. Lâu ngày quá.

Phật tử 2: Dạ. Lần sau con lên con gọi cô Út ra…​.

Trưởng Lão: Rồi con, được rồi con.

7- VIỆC ẤN TỐNG KINH SÁCH

(52:47) Phật tử 5: Dạ. Con xin kính thưa Thầy. Con chỉ xin ý kiến Thầy về những vấn đề làm sách. Thì hôm trước, khi mà ra làm việc con thấy mọi chuyện xong rồi. Thì vừa xong thì Nhà xuất bản Tôn giáo đã báo cho con một cái kết quả rất mừng là ngày mai con đã được cái giấy phép để đem đi in, mà con không thể tin vào tai mình nữa. Trước tiên là con xin kính thưa con báo tin mừng đến Thầy. Với một cái tin đấy thì ngoài cái tin mừng đấy thì con cũng xin phép Thầy cho con nói lên một cái ý kiến. Nếu Thầy xem phù hợp thì có thể chuyển đổi được, còn không thì thôi ạ.

Tức là khi mà quá trình ra thành sách, thì tự nhiên hôm trước con có trao đổi với cô Út, thì cái phần mà phương danh ấn tống, thì cái ý kiến của con là Thầy xem có thể rằng là mình không in, mình không đánh tên hoặc là địa chỉ rõ ràng của từng cá nhân được không? Có thể Thầy xem Thầy có thể rút ngắn lại tất cả các phương danh ấn tống thành một cái tên chung. Chẳng hạn như là quý Phật tử Hà Nội, hoặc quý Phật tử thành phố Hồ Chí Minh, hoặc quý Phật tử cả nước, dạ đồng tâm xin ấn tống cuốn sách Đạo Đức để đem đến lợi ích cho mọi người.

Vì lý do tại sao con lại có cái ý kiến như thế? Vì khi xem cái danh sách ấn tống, thì con thấy là quý Phật tử ai người ta cũng có một cái tâm ấn tống. Và kẻ ít người nhiều thì người ta gửi đến rất nhiều thì trong cái danh sách ấy, mình chỉ đăng danh sách những người ấn tống cái số lượng tiền rất lớn. Còn những cụ mà có năm, mười nghìn, mười lăm nghìn thì con không thấy có tên. Thì con nghĩ là đây là có thể là, ai trong lúc mà quá trình học thì ai cũng có một cái tên, mà không được thì, thí dụ có cụ không xả tâm được thì sẽ đem những cái có thể hơi buồn. Thì con mạnh bạo con thưa qua với Út, để trình Thầy. Có thể Thầy lấy một cái tên chung thì ai cũng có một cái hoan hỷ, thì đều là Phật tử thì ai có phát tâm thì có thể Thầy xem cái ý kiến của con, là để tên chung.

Ví dụ tất cả quý Phật tử thành phố Hồ Chí Minh, Phật tử Hà Nội, Phật tử cả nước cùng hoan hỷ ấn tống hay là cái gì đó, thì do nội dung Thầy. Chứ mình không để tên riêng từng cá nhân có được không?

(54:49) Trưởng lão: Được con. Theo Thầy trước kia thì Thầy có, bởi vì trong những cái sách mà ấn tống của Đại thừa, thì nó đề luôn cả cái giá tiền của một người ấn tống. Thí dụ như một trăm ngàn, hay hoặc là năm mươi ngàn, hay hoặc là mười đồng, hay hoặc là hai mươi đồng. Nó để luôn cái tiền. Thầy thì nghĩ rằng, từ cái chỗ tiền bạc đó là một cái vấn đề. Cái người mà người ta ít quá người ta thấy cũng mặc cảm, cũng tội. Cho nên không có nên để cái giá tiền. Người thì cao quá vì người ta giàu có, còn người thì nghèo quá nhưng mà người ta muốn ấn tống. Người ta cũng muốn góp phần nhỏ của người ta. Nhưng mà cái phần nhỏ đó, do cái tâm người ta nó cũng bằng cái người kia chứ nó không thua đâu, thì mình phải thông cảm.

Cho nên đầu tiên thì Thầy có đưa những cái danh sách của Phật tử ấn tống vào trong những cái bộ kinh sách mà họ xin ấn tống, nhưng mà Thầy không có để cái giá tiền. Để bớt cái mặc cảm của Phật tử. Bây giờ cái thứ hai nữa thì Thầy cũng đang có sự suy nghĩ. Suy nghĩ bây giờ nó nhiều quá rồi, có nhiều người, người ta đến đây, Phật tử đến gặp cô Út: “con xin ấn tống, con gởi năm ngàn, ba ngàn hay là hai trăm, ba trăm để rồi khi nào có in kinh sách thì cô Út lấy cái tiền đó để mà in kinh sách”. Cũng là ấn tống đó con.

Cho nên như bây giờ con góp ý cho Thầy hay. Bây giờ thí dụ như cái người Phật tử này họ ở chung cái thành phố Hồ Chí Minh, ở miền Nam đi, thì tất cả Phật tử ở miền Nam đã gửi in ấn tống. Thì cái người nào mà đã có gửi in ấn tống là Phật tử, còn người nào không có gởi thì thôi, có phải không? Thì có người gởi thì người ta nói: "Bây giờ ở trong này tôi là một cái người ở thành phố Hồ Chí Minh, thì có Phật tử thành phố Hồ Chí Minh". Cho nên mình lấy một cái tên chung để chỉ cho tất cả các Phật tử hiện nay. Nó gọn mà nó không mất cái trang con. Chứ người nào cũng để tên, để tên đó Thầy nói: "Thôi bây giờ nếu mà để tên đó thì chắc nó cũng chiếm hết trang". Vậy đó con. Thành ra mình gộp.

Thí dụ như Phật tử Hà Nội, rồi Phật tử Hải Phòng, hoặc là Phật tử ở Ninh Bình, ở Huế, ở Thừa Thiên thì mình cứ để. Hay hoặc là Phan Rang, Phan Thiết, hay là gì đó. Mình để cái tên địa phương đó là cái số người ở cái địa phương đó họ đã xin ấn tống. Nó vừa gọn mà nó lịch sự nữa.

(56:58) Phật tử 5: Dạ kính thưa Thầy. Thì con theo cái ý kiến của Thầy vừa dạy đó. Thì ví dụ như là toàn bộ Phật tử ở Ninh Bình người ta xin ấn tống một đầu sách này, thì mình có thể là đề tên của toàn bộ Phật tử ở Ninh Bình chẳng hạn. Nhưng bây giờ thí dụ cái cuốn sách này mà không có một cái nhóm Phật tử nào, của riêng một tỉnh mà người ta xin ấn tống, thì Thầy có thể đặt chung là quý Phật tử Việt Nam chẳng hạn. Tức là bao trùm hết tất cả đất nước mình trong cái cuốn ấy.

Trưởng Lão: Ở trong nước và ngoài nước?

Phật tử 5: Dạ

Trưởng Lão: Nghĩa là bây giờ không có một cái nhóm nào của một cái tỉnh nào, của một cái thành phố nào mà xin. Thì coi như cái cuốn sách này là do cái đồng tiền mà từ lâu tới giờ, người ta cúng dường Tam Bảo như hồi nãy Thầy nói. Cúng dường Tam Bảo thì Phật Bảo đó con, mình trích cái số tiền đó ra mình in, có phải không? Thì do đó mình để cái tên đó là Phật tử ở trong nước cũng như ở ngoại quốc.

Phật tử 5: Dạ. Con ý kiến của con thế ạ.

Trưởng Lão: Bởi vì người ta cúng dường Tam Bảo, thì cái đó được con. Đó.

Phật tử 5: Dạ. Thế con kính thưa Thầy khi mà Thầy cho phép được thì có thể hôm nay lúc nào rảnh thì Thầy viết cho con một cái nội dung ấn tống để ngày mai con đi lên trên nhà in để con đưa cho chú ấy chế bản trước. Vì ngày mai con kết hợp con nhận được giấy phép luôn ạ.

Đấy là con kính thưa Thầy cái ý kiến thứ nhất Thầy dạy là con đã nhận. Thế còn cái ý kiến thứ hai con muốn trình Thầy là ở ngoài kia cái chị đánh vi tính, chị có nhắc con là kính thưa Thầy với Út là xin lưu ý cho chị một chút về cái người mà đánh phông chữ. Thì Thầy cố gắng là nhắc nhở thêm là hãy đồng nhất trong một cái phông chữ. Thì hai ngày nghỉ chị ấy về chị soạn thảo, chị cực quá. Chị bảo không hiểu sao đợt này nó lại ấy thì…​

Trưởng Lão: Lúc thì chữ này, lúc thì chữ kia.

(58:26) Phật tử 5: Dạ. Tức là chỉ bảo lần này quá nhiều và cái lỗi chính tả chị gặp cũng nhiều hơn lần trước. Chị bảo không hiểu sao? Hay là lần này mệt mỏi. Chị vừa trao đổi sơ con bảo chắc là cũng vậy, thì thôi chị Hà cố gắng giúp em đi. Thì chị bảo hai ngày vừa rồi thì chị cố gắng về làm, nhưng mà vì là nó quá nhiều, nên đâm ra là cái mục phần mục lục ấy để dồn một số trang, chị không thể thống kê nổi. Thì cái này chị có nhờ con làm thì con nói là cái vấn đề này không sao đâu chị ạ. Vì em có nói với nhà in đó, bên cô chú nói các chú sẽ giúp. Thì chị bảo thế cũng mừng. Thì chỉ có là, kính thưa Thầy liên hệ với Út là lưu ý cho chị cái phông chữ để cho bớt đi.

Trưởng Lão: Không, bây giờ mình dùng cái phông chữ như thế này con. Theo Thầy thiết nghĩ bởi vì đưa nhiều người đó, người thì đánh cái phông chữ VNI, người thì đánh cái phông chữ Việt phông quốc tế. Thành ra khi mà mở ra người đánh phông chữ này, người đánh phông chữ kia. Cái chữ kia nó không bỏ dấu, không bỏ dấu tùm lum, bậy bạ hết luôn. Rồi phải đổ, phải đổi cái phông chữ đó, thì nó mới hiện ra cái chữ Việt, nó cực. Cho nên khi mà đưa vào đó một cái phông chữ nó chung nhau hết đó, thì người ta mở ra nó mở luôn, nó không có cần phải sửa đổi nữa. Thì cái cô này đánh vi tính cũng rành lắm, chứ không rành thì. Gặp sách của Thầy vì nhiều người đánh quá. Người nào họ thích cái phông chữ nào thì họ lôi cái phông chữ đó họ đánh mấy con.

Phật tử 6: Dạ. Con Thấy cái phông chữ của Đường Về Xứ Phật nó hay lắm Thầy

(1:00:03) Phật tử 1: Dạ. Thưa Thầy cho con có ý kiến. Cái này là có nghĩa là con thấy cái vụ này thì con đi học, nói chung cũng rảnh. Nếu mà Thầy cho phép được thì sách của Thầy mà Thầy soạn thảo cái nào Thầy muốn in thì để con đánh vi tính giùm cho Thầy.

Trưởng Lão: À. Vậy thì tốt quá.

Phật tử 1: Dạ. Chứ con thì thích làm việc cho Thầy. Và giúp cái gì có ích cho Tu viện và cho Thầy là con thích làm, dạ.

Trưởng Lão: Như vậy là có người, vậy tốt đó con. Nói chung là Thầy ở đây thì có Mật Hạnh hoặc là cháu Trang, hay hoặc là mấy đứa tụi nó. Hễ rảnh hồi nào Thầy nói: "Thôi mấy con đánh giùm Thầy bài này". Rồi đứa nào nó muốn đánh bài nào đó thì nó muốn thích phông chữ nào thì nó đặt phông chữ nấy. Cho nên nhất là cái bộ mà "Những Bức Tâm Thư" của Thầy. Bức tâm thư này thì đứa này đánh cái kiểu này, đứa kia đánh cái kiểu kia. Cho nên nó lộn xộn đó con.

Phật tử 5: Con kính thưa Thầy thì ngày mai chị sẽ gởi cái cuốn "Đạo Đức Gia Đình". Cái cuốn "Đức Ly Tham" thì vẫn theo như là giữa sự thỏa thuận. Thì con nói là tôn trọng những cái gì trước làm thì bên Nhà xuất bản các chị cứ làm theo y chang như thế không có gì thay đổi. Về mặt bìa, kích thước và màu sắc thì cái đấy là thống nhất rồi, y như cuốn cũ của Thầy đã cho. Thế còn cuốn thứ hai là "Những Bức Tâm Thư" thì ngày mai chị sẽ gởi mẫu bìa và màu sắc kiểu chữ thì chỉ gửi vào con nhận, thì sẽ đem lên Thầy duyệt lại lần nữa.

Khi được rồi thì Thầy cũng không phải gửi ra nhà xuất bản nữa. Thì Thầy cứ chuyển giao cho con để con đem lên nhà in, để họ căn cứ vào đấy họ làm. Vì cái này đã làm việc trên điện thoại rồi. Thì ngày mai được thì con sẽ đưa lên Thầy. Thì chị nói là có thể là Thầy lưu ý Thầy làm nhanh cho cái đấy vì chị đã gọi điện cho nhà in.

Trưởng lão: Như vậy bây giờ đó ở ngoài kia nó gửi cái bản vô, Thầy mới sửa. Bởi vì mình đọc trở lai để mình sửa coi cái nào này kia đồ đó. Sửa xong rồi cái bắt đầu Thầy đưa cho con, thì con giao lại cho nhà in. Nhà in đó theo cái mà Thầy đã sửa đó, bắt đầu nó sửa lại, nó mới đưa ra.

Phật tử 5: Dạ đúng ạ. Thì bây giờ không phải lòng vòng ra ngoài kia nữa.

Trưởng Lão: Nó không có đưa ra ngoài kia nữa.

Phật tử 5: Dạ, thì cắt bớt những cái lòng vòng như ngày trước như sư Linh Quang làm đi. Vì chị nói là khi mà đã quay lại Thầy mà Thầy sửa lần cuối, có nghĩa là Thầy đã chấp nhận rồi thì không cần phải gửi ra kia nữa.

Trưởng lão: Ừm, chấp nhận rồi đó.

Phật tử 5: Thì chị với con cũng thống nhất với chị để đỡ tốn kém chi phí đi lại. Vì gửi tiền cước bưu điện rất là tốn. Thế là chị cũng thống nhất.

Trưởng Lão: Vậy tốt rồi con.

Phật tử 5: Dạ con kính thưa Thầy, hai việc đó thì con xin trình lại Thầy, thì bây giờ Thầy cho phép con xin trình phần của con có được không ạ?

Trưởng Lão: Được.

Phật tử 5: Thì con thưa Thầy, thì phần của con thì không có gì. Con xin phép ý kiến của Thầy con làm như thế này có được không? Tức là khi mỗi lần lên lớp trả bài. Phần trả bài cô Út Diệu Quang dạy cho quý tu sinh, thì con chú ý lắng nghe để thấy có cái điều gì để mình học hỏi và rút kinh nghiệm cho quá trình thực tập của mình. Thì sau mỗi một lần lên trả bài, thì con thấy với cái tâm mong muốn của con cũng có một tiếng nói đóng góp để làm lợi ích cho tất cả quý sư cô đang nỗ lực tu học. Thì con thấy quý sư cô đợt này cũng rất là miệt mài chăm chỉ tu học, ai cũng gầy người đi, để mong muốn là được chuyển sang giai đoạn hai. Nhưng mà có những cái điểm mà quý sư cô không nhận ra. Do đó mà nó bị mắc kẹt trong đấy. Thì con cũng mạnh bạo là con xin lên lớp để con đóng góp những cái ý kiến. Là với thật gởi một cái tâm niệm, thông điệp là mong sao quý sư cô nhận thấy để có cái chút sửa. Nhưng con rút kinh nghiệm Thầy dạy là không nói tên riêng của ai, mà con lấy ví dụ chính bản thân con. Thì con rút ra được những cái mặt mạnh, mặt yếu.

(1:03:17) Ví dụ như ngày hôm nay, con lên lớp thì con nói là: "Sau khi nghe quý sư cô lên trả bài phần thi trắc nghiệm, thì con rút ra được những cái bài kinh nghiệm cho con học. Ví dụ con xin nêu ra ba điểm.

Điểm thứ nhất là con thấy là cái điểm khi lên lớp trả bài thì mình làm phần thi thực hành trắc nghiệm xả tâm, thì làm sao mà mình phải sắp xếp cái câu hỏi trả bài nhanh gọn trong đầu đúng chủ đề trọng tâm, không dẫn giải lòng vòng. Vì đây là phần thực hành trắc nghiệm. Cũng như là một người Thầy giáo ngoài đời đã hỏi có hay không? Thì mình có thì mình trả lời có, không thì trả lời không. Chứ không dùng lý thuyết diễn giải như là phần trả bài lý thuyết, đây là điểm thứ nhất.

Điểm thứ hai là khi lên lớp thì phong thái mình đi phải chững chạc đàng hoàng, tự nhiên. Không đi rụt rè, e lệ, hoặc là cũng không đi mà gò bó. Thì như thế là tạo thành một cái nó oai nghi đi đứng nó không được thoải mái, nhìn nó khó coi.

Thứ ba là lên trả bài thì gương mặt phải tự nhiên hài hòa, không căng thẳng lo âu. Nếu không thì người ta tưởng mình là đi đến một cái nơi mà người ta hỏi cung hay là gì thì rất là phức tạp, mà nhìn nó không thanh thoát. Vì đây là mình đi học đạo xả tâm mà”.

Thì con cũng lên con xin trả bài về cái phần rút kinh nghiệm như thế, thì con kính thưa Thầy. Thì con không nhắc tên ai, mà con chỉ nói là: “Qua cái phần trả bài của quý Ni cô thì con đã học hỏi được rất nhiều điều. Và con rút kinh nghiệm cho bản thân con, để ngày mai con lên trả bài cho tốt hơn và hữu ích hơn”. Kính thưa Thầy với cái cách con nêu lên như thế thì có được hay không ạ?

Trưởng Lão: Được chứ con. Bởi vì mình vừa nhắc nhở mà cũng là vừa nhắc mình trên con đường mình tu tập. Để cho mình giữ gìn, để cho mình bình tĩnh, thanh thản, nhẹ nhàng trong cái sự mà trả bài. Cũng như là cách thức của mình ở trong lớp học, cái sinh hoạt chung. Để mình triển khai được cái gì mình học, để cho nó áp dụng vào cái đời sống của mình, để mình xả tâm cho nó trọn rốt ráo con. Cái đó hay. Mình giúp đỡ để cho mọi cái. Khi mà mọi người, quý cô, quý cư sĩ người ta nhận thấy được cái khuyết điểm của mình thì người ta sửa, người ta sửa cho tốt. Điều đó là mình trợ giúp cho nhau là điều tốt thôi.

Phật tử 5: Con kính thưa Thầy, thì không có làm buồn lòng ai. Vì con chỉ lấy bản thân con thôi.

Trưởng lão: Ừm cái đó thì mình không có nhắc tên người ta, mình không có nhắc tên ai.

Phật tử 5: Kính thưa Thầy đấy là phần thứ nhất. Phần thứ hai là con đợt này thì con hay lên trả bài nhiều, như thế con có 1 gợi ý.

Trưởng Lão: Đúng rồi. Mình gợi ý đó con.

Cô Út: …​

Phật tử 5: Thế thì con thưa Thầy, nếu mà Thầy rảnh thì Thầy ấy lại cái phương danh ấn tống giúp con cái nội dung.

Trưởng Lão: Đúng rồi. Thầy sẽ viết nó cho đủ. Khi mà cuốn sách nó in ra thì nó sẽ đủ những cái nhóm Phật tử ở đâu, ở đâu.

(1:06:05) Phật tử 5: Con kính thưa Thầy cái cuốn Đạo Đức Gia Đình thì đã có tên riêng. Thì tôn trọng vì con đã hứa với bác rồi, thì Thầy có thể giữ nguyên cái đấy để cuốn sau thì Thầy làm khác. Vì con đã hứa với bác rồi mà thay đổi thì con khó nói.

Trưởng Lão: Thí dụ bây giờ bắt đầu từ cái cuốn Đạo Đức Hiếu Sinh mà tập III.

Phật tử 5: Đức Ly Tham con thưa Thầy. Đức Ly Tham với Những Bức Tâm Thư ạ.

Cô Út: Đức Ly Tham, chứ còn tập III chưa có mà Thầy.

Phật tử 5: Mình làm tập I, cô ạ.

Cô Út: Tập III thì Thầy sửa xong, thì Thầy đưa con mới …​

Trưởng Lão: Tập III Thầy cũng sắp sửa cũng xong rồi con. Thì Thầy cũng sẽ cho cái phương danh của ấn tống, Thầy cho đặc biệt hơn, không có để tên của mọi người. Còn cái tập mà đạo Đức Hiếu Sinh, Những Bức Tâm Thư, Đức Ly Tham.

Phật tử 5: Dạ. Tức là Thầy tới đây là ngày mai là sẽ in ba đầu sách, thì Thầy sẽ cho con hai đầu sách. Đó là bắt đầu từ Đức Ly Tham và Những Bức Tâm Thư là Thầy có thể thay đổi cái nội dung của cái phương danh ấn tống. Còn cái cuốn Đạo Đức Gia Đình thì con với Út đã hứa rồi, tên bác ấy rồi. Thì Thầy có thể lần đầu tiên Thầy phá lệ chấp nhận cho con cái tên của bác đó.

Trưởng lão: Vậy hả con? Vậy đi.

Phật tử 5: Dạ. Thì tối nay Thầy rảnh Thầy chuyển Út để ngày mai con kịp.

Trưởng Lão: Rồi, để Thầy sẽ đánh cái danh sách đó.

Phật tử 5: Dạ đến đây con xin thưa Thầy con hết ạ. Dạ con cảm ơn Thầy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...