Thứ Tư, 17 tháng 5, 2023

382- PHÓNG SANH PHẢI CÓ NHÂN DUYÊN

 

382- PHÓNG SANH PHẢI CÓ NHÂN DUYÊN

(38:49) Phật tử 1: Thưa Thầy, thì con thấy có chuyện như phóng sanh đó Thầy. Phóng sanh mình mua cá, mua chim này kia đó Thầy. Mặc dù thấy cái chuyện đó nhiều lúc người ta bán mình mua, rồi nó cũng như là múc nước đổ sông, đổ biển vậy đó.

Trưởng Lão: Cái chuyện đó nó không đúng đâu con. Phóng sanh như vậy không đúng đâu. Mình làm cho người ta để người ta mua người ta nhốt, người ta chờ đến ngày rằm hoặc ngày lễ phóng sanh mấy con lại mua. Nhiều lúc còn mang tội thêm, phóng sanh mà kiểu đó mang tội. Thôi đừng có làm cái chuyện đó.

Nói phóng sanh là khi nào mình có duyên mình đi mình gặp trường hợp như người ta bắt cá, câu tôm hay gì đó. Mình thấy sao có duyên mình gặp, thôi mua thả liền. Còn không gặp thôi, còn đi ra chợ đó, là coi như là mình biểu người ta mua nhốt đó đi, tới ngày rằm, ngày vía rồi tôi mua tôi thả. Thì như vậy là mình bảo. Ở đời mà, người ta làm cái gì có tiền, mà người ta còn bán mắc nữa chứ. Bán cho mấy người phóng sanh là phải bán mắc. Nên cuối cùng mình phóng sanh mà cái kiểu này thì thôi, bất lợi lắm, nên đừng mua.

(39:48) Theo Thầy cái nghiệp của chúng sanh, mình đã tạo cái duyên sát hại chúng sanh, thì bây giờ mình phải làm tôm cá để mình trả lại cái quả. Tại sao mà mấy con lại kê vai gánh vác điều đó? Nhưng nó có cái nhân quả gặp nhau, chứ không phải là mình đi vô chợ mình đi tìm. Mình đi tìm là đâu phải nhân quả gặp nhau, mình đi tìm để phóng sanh. Cho nên vì vậy đó mình đi đường hoặc này kia mà trường hợp mình gặp, mình thấy một con vật, một con chó mà người ta kéo lôi, người ta sắp sửa giết. Mà tại sao mình lại không đi trật cái thời điểm đó mà để mình gặp? Thì đây là có duyên với nhau. Thôi tôi mua con chó này thả. Cái đó mới là phóng sanh.

Phóng sanh thì phải có nhân quả, có nhân duyên với nhau chứ mình phóng sang mà không thấy nhân quả. Thấy mấy ông rập chim cu ở ngoài ruộng, giăng lưới, ông giựt cái lưới nó năm, bảy con chim. Thôi cái duyên này tại vì mình có duyên với mấy con chim này. Ông bán cho tôi đi, tôi mua. Thì ông đó đâu có ngờ được đâu phải không? Ông đó đâu có nghĩ là bán cho mấy người phóng sanh đâu. Nhưng mà mình mua rồi mình thả, rồi mình đi. Tại mấy con chim này nó có nhân duyên của đời trước, nó đã vô tù nó đã thả tù mình ra, bây giờ mình thả nó chứ. Đó con thấy không? Nó nhân quả mà? Mình phải hiểu qua cái nhân quả như vậy thì nó mới tốt hơn.

Phật tử 1: Thưa Thầy vừa rồi đó Thầy. Tại vì có chuyện này nữa thành thử làm cho con giữ trong lòng, để con lên hỏi Thầy. Là có cái cô đó cổ kể có ông già này giống thầy bói thì cũng không phải, tại vì cổ không có thường coi bói cho người ta. Nhưng mà lâu lâu cổ gặp người ta, cái cổ nói người nào đó xui, là cái nó xui. Đại khái cổ nói: "Cái ông này phải phóng sanh một trăm con chim, chứ không là tới cái ngày đó là gặp nạn là coi chừng mất mạng". Cái bắt đầu, cái ông đó hồi đó đến giờ bả nói cũng trúng hoài cho nên ổng cũng ớn ớn. Cái ổng đi phóng sanh thiệt một trăm con chim, thì tối đêm đó luôn đó Thầy, có nghĩa sáng phóng sanh thì tối đêm đó là ổng nằm ổng ngủ. Thì bình thường cũng ngủ quạt như vậy không sao, mà tối đó cái quạt nó quạt vô người ổng, cái ổng đứng hết trơn, ổng không có cử động được Thầy, ổng không thở được luôn. Mà khiến làm sao đó, ông nói khoảng chừng năm đến mười giây nữa là ổng chết rồi. Mà cái bà vợ thấy làm sao mà ổng rút rút, cái đi lại rờ ổng kêu ổng dậy. Cái ổng tỉnh dậy ổng nói: "Bà không kêu tôi là tôi chết rồi". Ổng nói vậy. Thưa Thầy có phải là do nhờ phóng sanh như vậy, nó vượt qua lúc đó hay là sao?

(42:26) Trưởng lão: À, nói chung là cái tưởng của cái người mà đã nhắc ổng phóng sanh đó. Là cái tưởng nó giao cảm được cái trường hợp cái nhân quả ông đó. Cho nên cái tưởng này nó bảo ông phải làm cái việc đó đi. Do đó nó báo trước, thành ra ổng cũng nghe theo. Mà ổng thấy bà này cũng không phải thầy bói, thầy khoa gì hết, mà bả kêu coi như là lên đồng vậy đó. Có hồi bả nói như vậy mà bả hay như vậy chứ bả cũng chưa biết mình tự chủ để mà biết cái điều đó liệu mình nói. Nhưng mà sao thấy ông này, bà phát lên bả nói một câu. Kêu là bốc đồng đó chứ không phải lên đồng, mà bốc đồng. Bà này bà bốc đồng bà nói đại thôi. Nhưng mà sự thật cái tưởng của bà giao cảm thật đó. Cái bốc đồng của bà trong cái giao cảm chứ không phải là bốc đồng mà nói bậy. Cho nên nó nhiều khi bà nói nó trúng chứ không phải không. Cho nên ông này ông cũng: "Hồi nào giờ bà này bả nói hay trúng quá mà, cũng làm vậy thiệt".

Mà bảo chính ông phóng sanh đó, để nhắc cái việc mà ông làm, để cứu cái mạng sống của ổng, chứ cũng không phải gì. Mà nếu mà ổng không làm cái điều này, thì cái mạng ổng nó ngắn ngủi. Tại vì chết rồi, nó chỉ giây lát thôi, chút xíu thôi. Thì đó là cái phước nó có gặp bà này, cỡ không gặp bà này nhắc thì ổng không phóng sanh đâu, thì chắc ổng đi tiêu ổng rồi. Bởi vì cái nhân quả mà nó cài cái thế nó suýt soát, nó sít sao, nó không sai một li hào, để cho có cái người nhắc ông này để cứu ổng. Ổng ít ra ổng cũng có những cái điều từ thiện, chứ không phải không.

Phật tử 1: Dạ, nhờ ổng có cái phước của ổng.

Trưởng Lão: Có cái phước con. Ông có làm từ thiện, ổng mới có được cái phước báo đó. Cho nên ổng gặp cái bà mà lên bốc đồng này nói cái ổng làm, mà cứu ổng sống. Cho nên bây giờ cái sự kiện xảy qua ổng giựt mình, ổng chuẩn bị. Người ta không biết nhưng mà cái tưởng của cái bà đó lại giao cảm đó con. Mấy cái người ta bốc đồng là có cái tưởng giao cảm đó con.

Phật tử 1: Thưa Thầy, bốc đồng là sao thưa Thầy?

Trưởng lão: Bốc đồng là ví dụ không nói cái chuyện gì trời đất gì nói, nói đại vậy. Bà ta cũng không hiểu bà nói sao nữa, nhưng mà thấy cái mặt tại đó là bả thích nói thì nói đại à.

Phật tử 1: Mà nói đôi lúc thì nó trúng hả Thầy?

Trưởng Lão: Nó trúng. (Dạ)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  500-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...