38- HIỂU VỀ NHÂN QUẢ TÁI SANH NHỜ HỌC
LỚP CHÁNH KIẾN
(0:00) … Huân cái đau khổ của chúng sanh vào
thân của chúng ta. Bây giờ bệnh đau rồi cầu Quan Âm để phù hộ cho hết. Thì từ
cái miệng đừng có ăn thì nó hết chứ, tại sao mà lại ăn cho nhiều rồi bây giờ
cầu cho hết làm sao hết được cái điều đó.
Các con
huân hàng ngày từng miếng cá, miếng thịt, từng cái sự đau khổ của loài chúng
sanh mấy con bỏ vào thân, mấy con nuôi cái sự đau khổ đó mà mấy con biểu đừng
đau bệnh à?!
Đây mấy
con sẽ nghe Thầy nói về nhân quả: Các con có nhìn thấy trái ớt không? Một trái
ớt nó có một hạt trong đó hay nhiều hạt? Nhiều hạt phải không? Vậy thì bây giờ
mấy con cầm cái dao cắt cổ con gà nè, thì cái thân của mấy con tránh khỏi cái
sự đau khổ không? Đâu có tránh khỏi.
Bản thân
mấy con làm ác đó thì mai mốt cái cổ mấy con nè nghẹt, thở không được nè. Vì
cắt cổ người ta, có phải không? Rõ ràng mai mốt, mấy con có đau yết hầu lần nào
chưa? Chưa à, cắt cô gà riết rồi nó đau yết hầu chứ đừng nói. Bị nhân nào phải
quả nấy chứ gì.
Rồi bắt
đầu cái từ trường ác mà cầm cái dao cắt cổ đó, nó sẽ phóng xuất ra cái điều
kiện ác đó. Từ cái hành động của mấy con nó sẽ trở thành một con gà, nó tương
ưng với con gà nó sẽ thành con gà con. Từ đó người ta nuôi con gà lớn lên người
ta cắt cổ lại. Vậy thì cái hành động cắt cổ con gà thì bị cắt cổ lại đó. Các
con thấy chưa?
Thì một
trái ớt nó cay chứ gì? Thì cái hạt ớt nó sẽ lên cây ớt khác. Và cây ớt khác thì
nó cũng cay nữa chứ cây ớt khác nó ngọt được sao? Có phải không? Thì nó sẽ bị
cắt cổ lại chứ sao. Là do ai mà có con gà đó để bị cắt cổ? Do ai mà có con cá
mà người ta bắt lên người ta đập đầu? Do hành động ăn thịt cá của mấy con chứ
ai. Vậy con cá là do ai sanh?
(01:38) Nghĩa là tất cả ở trên môi trường chúng
ta là nhân quả tái sanh luân hồi chứ không phải có linh hồn tái sanh luân hồi.
Cho nên một người sanh ra nhiều người, nhiều con vật chứ không phải là một con
vật. Chứ không phải đợi mấy con chết rồi mới sanh ra một người đâu. Các con
hiểu chưa?
Các con
tưởng tượng, chỉ ờ bây giờ mình chết có linh hồn đi tái sanh vào đó để trả cái
nghiệp khổ đau từ mình làm ác chứ gì? Không! Nó không có đâu. Ngay từ đó, mấy
con cắt cổ, mai mốt mấy con đau yết hầu. Phải không, mấy con bẻ giò ếch thì mai
mốt xe đụng mấy con gãy giò mấy con cũng lết.
Mấy con
chạy đâu khỏi, mấy con thấy có nhiều người tàn tật không? Xe đụng mà tàn tật.
Tai nạn mấy con té xuống, cái nền nhà cao té xuống nó lọi cái chân của mấy con,
mấy con cũng lết cũng giống như là bẻ giò ếch vậy chứ gì. Mấy con chạy khỏi
không?
Đó cho
nên vì vậy mấy con yên tâm, nhân nào quả nấy phải trả thôi. Nhưng khi mà mình
trả nghiệp, mình đừng buồn, mà mình thực hiện sống thiện, mình đừng làm cái
chuyện ác đó nữa… (Không
nghe rõ).
Bởi vì
nhân quả chuyển biến mà. Cũng như trái cam chua nè, người ta chuyển biến được
trái cam ngọt mà. Người ta bỏ vôi nè, người ta lai ghép nó thì nó ra trái cam
ngọt mà, con hiểu không? Cho nên nhân quả đâu phải cố định, nói trái cam chua
thì cứ để chua hoài sao? Đâu có phải mấy con!
(02:52) Thì học nhân quả thảo mộc mấy con học
rồi, thì mấy con biết chuyển biến nhân quả, là thay đổi cái nhân quả, tức là
thay đổi cái trái cây từ chua nó thành ngọt. Có phải đúng không mấy con? Vậy
thì cái hành động mình thay đổi mình cũng từ cái khổ đau thành không khổ đau
chứ. Các con hiểu chưa?
Cho nên
đạo Phật nó thực tế, nó "đạo
đức nhân bản - nhân quả”, “sống không làm khổ mình, khổ người" các
con nghe danh từ đó?
Vậy thì
đức Phật dạy chúng ta vào cái lớp học, học Chánh Kiến để mà hiểu biết nhân quả.
Phải học Chánh Kiến chúng ta còn hiểu nhiều điều kiện thực tế hơn nữa. Khi đó,
chúng ta sẽ được giải thoát. Bởi vì chúng ta hiểu rồi chúng ta đâu còn vô minh.
Còn bây
giờ các con chưa hiểu các con vô minh. Bởi vì chưa học làm sao mà hiểu, mà
không hiểu thì phải vô minh chứ sao. Mà vô minh thì chửi lộn người ta chứ sao?
Có phải không?
Hai người
chửi lộn là hai người vô minh. Còn cái người không chửi là cái người minh. Còn
cái người chửi là cái người vô minh. Mà mình giận chi cái người vô minh. Phải
không? Mình hiểu rồi mình giận cái người vô minh làm gì. Cái ông ta không hiểu
giận ông ta làm gì? Giận là giận cái người hiểu chứ. Mà cái người hiểu thì làm
gì có giận ông ta! Mấy con hiểu chưa?
Mà bây
giờ mình không hiểu thì mình học mình hiểu chứ sao. Đạo Phật đâu có dạy mình
phải luyện thần thông, ngồi thiền để mà hiểu đâu, mà dạy từ cái tri kiến này
mình hiểu ra chứ! Các con thấy chưa? Nó thực tế như vậy.
(4:12) Từ cái chỗ này, một cái đứa bé, các con
thấy từ cái chỗ mà cái tri kiến, cái đầu óc của nó nè, nó không hiểu nè. Bây
giờ mấy con cho con, cho cháu mình đi học nè, bây giờ nó đọc chữ, nó làm toán,
làm tính gì được.
Đó phải
không, mấy con thấy, từ cái chỗ nào? Hồi mới sanh ra nó có hiểu được không? Nó
không hiểu. Có phải không, nó đọc chữ đâu có được. Nhưng mà cho học riết, rồi
nó hiểu, nó đọc chữ được. Có phải đúng không?
Bây giờ mấy
con không hiểu nhân quả. Cho mấy con học rồi mấy con mới hiểu nhân quả. Hồi đó
mấy con cứ nghĩ nhân quả thôi. Nhưng mà bây giờ Thầy mới nói nhân quả, từ một
trái ớt nó có nhiều hột trong đó chứ nó đâu có một hột. Có phải không mấy con?
Mà hột ớt nào nó đẻ ra cây ớt, nó lên cây ớt nấy nó cũng sinh ra trái ớt cay xé
họng. Đó mấy con thấy chưa? Nó cay chứ.
Rồi cái
cây chanh, nó đâu có một trái chanh đâu mấy con. Con bẻ trái chanh ra coi bao
nhiêu hạt ở trong đó? Sao mà nó nhiều dữ vậy! Mà một hạt chanh nó lên cây
chanh. Một cây chanh nó lên bao nhiêu quả, bao nhiêu trái. Thì một con người nó
có bao nhiêu quả, bao nhiêu trái của mấy con không? Nó bao nhiêu cái mà nó sinh
ra mấy con biết không?
(05:12) Không ngờ rằng, ở một cái chỗ mà cái
nhân quả nó rõ ràng cụ thể. Học nhân quả rồi mấy con sẽ ngao ngán lắm.
Hồi nào
tới giờ, trong tư tưởng mấy con cứ nghĩ: “mình chết rồi nó sanh người nữa, hay hoặc là mình sanh con
vật thôi”. Có phải vậy không? Chứ đâu phải hai con, ba con được
đâu. Mấy con nghĩ mình có một mình mình thì sanh một người thôi chứ. Nhưng mà
không có đâu mấy con. Một mình con mà với đôi mắt Tam Minh, người ta thấy hàng
trăm, hàng vạn con!
Các con
đừng có hiểu, bởi một cây xoài đâu có nghĩa là có một trái xoài đâu! Nếu mà đặt
hết ba cái hột xoài này mà sanh, cả một cái rừng này nó chưa hết cái hột của nó
nữa. Mà cây xoài còn sống mà nó còn bao nhiêu hột, bao nhiêu nhân quả chứ đâu
phải là cây xoài chết!
Mà lỡ cái
cây xoài mà chết, cái mùa mà cây xoài chết nó ra trái gấp hai. Các con thấy cái
cây gì mà chết là nó ra trái rất sai nó mới chết. Nó chết rồi nó để lại ghê gớm
lắm. Nó sanh ra ghê gớm lắm, chứ đâu phải là ít đâu. Cho nên con người cũng như
là một cái cây xanh. Có gì đâu.
Đó thì
Thầy nói như vậy để cho mấy con biết nhân quả. Để không khéo mấy con cứ nghĩ
rằng mình có cái linh hồn đây, rồi chết đây cái linh hồn này chui vào bên kia
nó đầu thai. Nó không có chui đi đâu đâu mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét