362- PHẬT TỬ THA THIẾT MONG
THẦY VỀ THĂM QUÊ HƯƠNG QUẢNG BÌNH
(12:12) Phật
tử 6: Con xin bạch Thầy! Dạ, quê hương Quảng Bình của chúng con cũng
đang còn khổ lắm Thầy ạ! Dạ, vì là thời tiết, mùa màng khắc nghiệt quá. Cho nên
là chúng con ở Quảng Bình còn vất vả vì trước thì gia duyên ràng buộc, sau thì
làm ăn vất vả quá cho nên tổ thọ Bát Quan Trai thì được là 3 tổ. Dạ! Nhưng mà
người phát tâm đi vào ở đây thì vẫn còn ít quá. Dạ, cho nên ở các tổ là trách
nhiệm nhiều khi chưa chắc. Cho nên con kính bạch Thầy, mong Thầy phóng hào
quang, từ trường thiện pháp về ở các nhóm để giúp đỡ cho các con trong việc tu
tập, để cho các con tinh tấn thêm. Chứ các con đường xá xa xôi, mong Thầy
thương đến hoàn cảnh ở Quảng Bình của chúng con.
Dạ! Còn bản
thân con vào đây 1 tháng thì con học được ở Thầy dạy dỗ, cũng như là cô Út lên
lớp hằng ngày, cũng như là các tu sinh cho các bài học rất thực tế. Cho nên
chúng con ôm pháp và ôm các bài học của cô giảng tại lớp, để các con về ôm pháp
để học, để xả tham, sân, si, mạn, nghi. Dạ! Và xin Thầy cho các con càng ngày
càng tinh tấn. Dạ!
Trưởng
lão: Mấy con
yên tâm! Có dịp Thầy sẽ về Thầy thăm Quảng Bình. Thầy sách tấn chứ Thầy không
có phóng hào quang.
Phật tử
6: Các con rất
mong muốn cái điều đó nhất Thầy ạ!
Trưởng
lão: Ừm! Thầy sẽ
ra Thầy thăm.
Phật tử
6: Dạ! Thầy và
Cô đã công phu mấy chục năm tạo dựng nên như thế này là vất vả quá rồi. Cho nên
bây giờ Quảng Bình của chúng con hứa với Thầy luôn luôn tin tưởng một pháp của
Thầy. Và luôn cố gắng học và cố gắng xả tâm bất động trước các pháp để đền đáp
công ơn của Thầy, Cô đã tìm tòi ra con đường Chánh Phật pháp của Nguyên thủy. Dạ,
con xin đội ơn Thầy!
(14:55) Trưởng
lão: Ừm! Các con ráng tập tu rồi Thầy sẽ về Thầy thăm. Thầy thăm cho
cái xứ Quảng Bình nó không còn khổ cực nữa, chứ lũ lụt sao mà nó cứ vô thăm
hoài ở đó. Khi nào mà Thầy dạy ở đó mà tu, mấy con sống đúng trong năm Giới luật
của Phật. Tức là năm cái đạo đức nhân bản, thì lũ lụt nó không có vô cái chỗ mấy
con ở đâu, nó không có vô cái tỉnh đó nữa đâu. Nó đi chỗ khác, con hiểu không?
Cái chỗ nào mà sống thiện là cái chỗ đó nó chuyển ác pháp. Cho nên con thấy Thầy
ở đây, cái Tây Ninh này không bao giờ nó có lũ lụt, có phải không? Mấy con thấy
ở đây nó yên ổn lắm, nó không bao giờ mà có bão lớn ở đây. Nó đến đây cái nó tẹt
đi chỗ khác à. Bởi vì cái từ trường thiện, nó ghê gớm lắm mấy con, cho nên nó bảo
vệ được cả một cái khu vực của nó rộng lớn như một cái tỉnh chứ đâu có ít. Còn
bây giờ mấy con cứ ráng mà lo tu đi.
Cái nơi Quảng
Bình của mấy con Thầy thấy đất đá, sỏi đá không à. Làm mình quá khổ! Rồi kế đó
là bão tố, lũ lụt nó thường nó xâm chiếm nó vô cái khu đó nhiều lắm. Năm nào thấy
nó cũng đến đó, nhà cửa nó sụp đổ, thấy tội lắm mấy con. Thầy dạy thiện pháp rồi
thì từ cái từ trường của mấy con sống thiện, nó sẽ ngăn bao nhiêu cái cơn bão
mà ở ngoài biển đông nó thổi vào, nó không có đi ngay vào chỗ mấy con đâu.
Nghĩa là ở đó mấy con sẽ làm thiện, sống thiện, tất cả những cái nghề nghiệp của
mấy con hoàn toàn là không có còn chài lưới đánh cá nữa. Tới phiên mà Thầy đến
đó rồi mấy con sẽ không còn ăn thịt chúng sanh nữa, không ăn tôm cá nữa đâu,
thì mấy con sẽ thấy lòng bình an vô cùng rồi.
Chính mấy
con sống thiện là mấy con bảo vệ được cái sự sống của mấy con, chứ không ai bảo
vệ mình. Thời tiết thì nó tập trung vào cái chỗ nào ác nó quét, nó quét cái chỗ
đó. Cái chỗ nào ác nhất là cái chỗ đó nó dễ bị động đất, nó dễ bị lũ lụt ở chỗ
đó nhiều nhất. Còn cái chỗ nào thiện, thì chỗ đó nó không tới. Cho nên cái chỗ
nào mà mấy con thấy lũ lụt, hoặc là bão tố thường xảy đến là cái chỗ đó là cái
dân chài lưới, dân đánh cá không mấy con. Nó lôi xuống biển hết, nó đang trả lại
cái nghiệp sát sanh đó, chứ không có gì hết.
Rồi mấy con
lại sống không ăn thịt chúng sanh, cả gia đình người này đến người khác, cả một
xóm làng đều sống y như vậy, cả một tỉnh như vậy. Thầy nói cái tỉnh đó là bình
an nhất. Không có trộm cắp, không có tham lam, không có nói láo vọng ngữ gì
hoàn toàn ở trong đó, năm cái giới của Phật Thầy nói tuyệt vời, mà nếu mà ai
cũng sống đúng thì cái chỗ đó là bình an. Thầy nói đất cày lên sỏi đá nó sẽ lên
lúa rất tốt, mấy con khỏi có lo. Tại vì mình sống thiện mấy con, tự nó lên nó sẽ
đầy đủ cho mình sống.
Còn bây giờ
mấy con sống ác rồi, mấy con làm nai cái lưng, mấy con dầm sương dãi nắng, mấy
con làm hết sức mình cây lúa nó èo ọt, nó khó sống, nó bị con rầy, sâu nó phá
hoại đủ loại. Đó là cái ác. Cái từ trường ác nó sanh ra những cái đó. Bởi vì
cái môi trường sống của chúng ta là cái từ trường. Thiện thì nó không có sanh
ra những cái loài độc, loài sâu, mà ác thì nó sanh ra những cái loài độc là
sâu. Và mình còn xịt thuốc sâu để mình phòng ngừa nó thì mình lại thải ra trong
không khí của chúng ta những cái chất độc nữa. Đã mặt đất độc, rồi lại không
khí độc thì mấy con sẽ biết nó ảnh hưởng vô cùng đến sức khỏe của con người.
Cho nên nhớ ráng tu theo Thầy rồi bảo vệ.
Các con thấy
vô cái Tu Viện cây cỏ như thế này mà yên ổn không có sợ bão tố, nhà cửa cất bằng
tầm vông, trúc tre mà không sợ lật dù. Chứ còn lơ mơ ở ngoài tỉnh mấy con mà vầy,
nó đi qua một cái là không còn cái nhà ở, nó hốt sạch, có phải không? Mấy con
thấy không?
Phật tử
7: Dạ! Con xin
bạch Thầy! Thì hôm nay là một ngày, chúng con Phật tử đến từ khắp nơi… Các con
xin chúc Thầy và Cô trụ thế mãi mãi để các con được…
(19:04) Trưởng
lão: Mấy con tu làm chủ sự sống chết được rồi thì thôi, đủ rồi. Thầy
đi chứ!
Phật tử
6: Dạ, thưa Thầy!
Các con cũng ước mơ là Thầy với Cô trụ thế mãi mãi để dắt dìu đàn con. Các con
đang còn chập chững, đang còn yếu lắm.
Trưởng
lão: Thầy dạy
mai mốt tu ba bữa là chứng đạo, không có gì đâu. Xả hết, buông hết đi. Tại mấy
con chưa chịu buông nên nó chưa chứng, chứ buông sạch thì nó có gì đâu mà không
chứng: "Tâm bất động, thanh thản", có gì đâu. Thầy
nói luôn luôn lúc nào mình không có bận tâm, mình không lo lắng gì hết. Các con
vô đây các con thấy có phải đi ra làm ruộng để có cơm ăn hay không? Có không?
Không có! Bữa nào cô Út cũng cho một bữa cơm hết, có lo đói, lo no chỗ nào đâu.
Còn nhà cửa, mấy con thấy đâu có sập cái nhà nào đâu mà sợ, chỗ nào cũng có che
nắng, che mưa hết rồi, có phải không? Mấy con có lo gì đâu. Không phải là giải
thoát sao?
Còn bây giờ
mấy con về nhà mấy con lỡ nó dột thì mấy con phải lo. Không có gạo ăn là phải
lo, có phải không? Con cháu nó khóc này kia cũng phải lo, có người bệnh đau, phải
lo. Còn ở đây thì mấy con thấy có ai mà đau. Đau thì ở trong thất đó mà ôm pháp
mà đi qua, chứ ai mà ở đó mà đi trị bệnh. Mà mấy người trị bệnh là mấy người
nhát gan. Thành ra cô Út cũng tùy. Tùy để mà gọi bác sĩ mà trị mấy con. Còn đối
với Thầy mà gần bên Thầy là chết bỏ. Nằm đó đi, ôm pháp mà đi, ở đó mà uống thuốc,
ở đó mà kêu bác sĩ. Ở đây chỉ có một chết, hai là chứng đạo mà thôi. Tu vậy mới
gan, chứ còn tu mà nhát gan không có tu được. Chứ không thấy nhờ Thầy gan dạ
cho nên Thầy mới làm chủ được sự sống chết, chứ đâu phải dễ.
Trước khi mà
muốn chứng đạo nó phải có một cái cuộc trắc nghiệm mình cũng ghê gớm lắm, cái
cơn đau nó cũng ghê gớm lắm chứ. Nhưng mà Thầy vẫn giữ thân sừng sững ngồi thẳng
lên, chết bỏ. Chết ngồi chứ không có chết nằm. Chết không có đau bệnh, chứ chết
đau bệnh là không chết, nhất định ngồi thẳng. Một lúc thì bệnh đau đi đâu mất hết.
Còn mấy con hơi đau đau là cái nằm thở thoi thóp đó là thôi rồi rồi. Nhớ kỹ cái
lời Thầy! Đừng có sợ, ngồi thẳng lên đi, chết thì chết ngồi, không có chết nằm.
Đó! Thì như vậy là mấy con sẽ thắng nó à.
Nói vậy chứ
ráng cố gắng lắm mấy con, chứ còn lơ mơ không dễ đâu. Coi vậy chứ khó lắm! Mạnh
thì nói gì cũng được, chứ mà đau rồi mới thấy khó ghê gớm lắm. Nhớ kỹ những lời
Thầy nói! Đó là cái kinh nghiệm bản thân Thầy biết mà. Ngồi lên mà cố khéo léo
mà ngồi dựng thân lên, nghe nó nhọc nhằn, nghe nó khổ sở vô cùng, thế mà ráng cố
gắng cắn răng chịu đựng những cái cơn đau nhức của nó. Ngồi thẳng lên, rồi tác
ý nhiếp tâm an trú liền vô. Bắt đầu an được cái nó hết, nó đi mất. Thì mấy con
biết là phải trải qua một cuộc chiến đấu ghê gớm lắm, chiến đấu với nội thân của
mình ghê lắm.
Thôi mấy con
đứng dậy Thầy đi ra, chứ bây giờ Thầy còn công chuyện nữa. Nhớ như vậy đủ rồi mấy
con. Thôi xá Thầy thôi con! Xá thôi! Xá Thầy thôi được rồi! Nãy giờ đảnh lễ nhiều
rồi. Thôi để Thầy đi ra, Thầy đi làm công việc nữa. Thôi Thầy ra mấy con, lát mấy
con ăn cơm rồi cô Út sẽ đưa mấy con xuống bến xe, mấy con về. Lúc nào có dịp Thầy
sẽ ra Thầy thăm Quảng Bình. Thầy thăm để mà Thầy hướng dẫn ở ngoài đó cho xong.
Thôi Thầy chào mấy con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét