358- THẦY TRẢ LỜI PHẬT TỬ
(19:30) Phật
tử: Dạ, giờ con về.
Trưởng
lão: Về hả con.
Phật tử: Con xin Thầy con muốn hỏi thăm.
Trưởng
lão: Con muốn hỏi
thăm Thầy, thì có gì không con? Con ngồi ghế này đi con.
Phật tử: Dạ, thưa Thầy chuyện của mẹ con con
thì Thầy cũng biết rồi, thì bây giờ con cũng cố gắng hỏi riêng Thầy về cái vấn
đề… cố gắng đi vào con đường tu hành đồ đó. Nhưng mà cái đường tu của ba thì
đi theo nhiều cái hướng. Tại vì do tác động của nhiều người quen này kia chỉ. Rồi
cứ thấy đường đạo này kia, thấy hay thì ba tập theo như vậy. Cho nên là không
biết nói như thế nào để cho ba có thể tìm được cái đường nào là tốt nhất. Tại
vì nghe những cái hướng của Thầy từ nào giờ, thì thấy Thầy rất là tốt luôn.
Nhưng khi mà ba đi vào thì lại không có vào được cái hướng, cái trọn vẹn vô cái
đường tu của Thầy. Thành ra như vậy là nhiều khi tu nhiều quá, nó cũng dễ ảnh
hưởng đến cái sức khỏe rồi này kia nữa, nên nhiều khi cũng khó. (20:28)
Trưởng
lão: Nói chung
là con đường tu mà Thầy dạy đó, đầu tiên là mình phải học qua những cái đức hạnh
con. Đi từ cái tri kiến hiểu biết đức hạnh. Cho nên mình sống được ở trong, mà
đức hạnh không có nghĩa là mình học suông, mà lần lượt mình được nghe thuyết giảng.
Mình được nghe, thì những cái đạo đức đó nó thấm nhuần vào ở trong tâm của
mình.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Do đó, từ
đó mình tiếp xúc ra ngoài. Thì tự nhiên cái tri kiến của mình, cái sự hiểu biết
đó là cái đức hạnh thì nó ứng vào, ứng phó vào những cái ác pháp. Cái mà không
đạo đức, nó sẽ đẩy lui ra nó không cho tác động vào thân tâm nó. Cho nên hoàn
toàn là nó được giải thoát rồi. Với cái tâm, với của mình là hoàn toàn nó nhằm ở
trên cái chỗ hiểu biết Đạo đức.
Nó không có
tu gì hết, nó chỉ đến nó tham tham dự. Rồi nó đọc những cái bài giới luật đức hạnh
đức Phật dạy đó, để nó thấm nhuần được cái đạo đức đó. Nó nhiều lắm. Bởi vì một
cái ví dụ như một cái giới sát sanh thì nó là cái đức Hiếu Sinh. Mà đức Hiếu
Sinh nó nhiều cái hành động của đức Hiếu Sinh, chứ không phải có một hành động,
mà mỗi hành động, một cái lời nói ôn tồn nhã nhặn, an ủi một người nào đó, đó
cũng là đức Hiếu Sinh .
Con đem một
cái món quà, con đến cho một cái người khác trong khi họ đang bị bệnh, thì đó
là cũng là cái đức Hiếu Sinh con. Cái đó là cái đức Hiếu Sinh mà bố thí. Con
xông pha vào trong một nhà đang cháy để cứu một em bé đang kẹt ở trong đó. Thì
con cứu được em bé ra đó là cũng là cái đức Hiếu Sinh dũng cảm.
Nó mang theo
một cái tên nào đó thì nó tượng trưng cho cái… Nếu con vì không thương người,
thì con không không xông pha vào lửa để cứu đứa em bé này đâu. Do cái lòng
thương, mà do lòng thương con, nó có cái cái sự dũng cảm của con, con mới dám
nhào vô. Mà con không có dũng cảm thì con sẽ không nhào vô. Người ta cũng
thương em bé mà, người ta không dám nhào vô là tại vì người ta không dũng cảm,
con hiểu không? (22:16)
Đó, cái đức
Hiếu Sinh nó mang theo cái tính dũng cảm của nó, thì nó đem lại cái sự bình an,
bình an cho người khác. Cho nên cái đạo đức của đạo Phật là đạo đức sống không
làm khổ mình, không làm khổ người. Người ta chửi mình không giận tức là
không làm khổ mình rồi. Mà mình không chửi lại họ, không nói họ thì đó là mình
không làm khổ họ. Cho nên mình học hết cái đạo đức này rồi, thì tự
nhiên là mình có cái đạo đức. Mình sống với mọi người, trong cái đời sống của
mình, tâm mình rất là an ổn, không có ai mà làm cho mình buồn phiền, giận hờn
đâu.
Cho nên cái
con đường của đạo Phật nó rõ, phải giới luật, giới luật là đức hạnh. Mình
đi vào cái cái nẻo giới trước, sau đó mới đi vào thiền định. Đi vào thiền định
thì lúc bấy giờ đó người ta dạy mình nhiếp tâm và an trú. Mà khi nhiếp tâm an
trú là mình sẽ đuổi được bệnh rồi. Con an trú được thân con thì tức là bệnh
không có, mà con an trú chưa được thì nó sẽ… Khi mà cảm thọ đau, thì con an
trú chưa được thì nó cứ đau nhức hoài. Cho nên người ta dạy mình… Mà
con khuyên ba con cái pháp nào mà tu lợi ích thiết thực nhất cho ba, trong cuộc
sống cho ba thì tâm ba nó không còn giận hờn, phiền não, lo lắng, sợ hãi đó là
về tâm.
Còn về
thân ba có bệnh, ba tu tập cái pháp nào mà ba có bệnh, ba đẩy lui được bệnh ra
khỏi, mà ba khỏi đi bác sĩ, khỏi đi nhà thương. Đó là cách thức thiết thực. Còn cái pháp nào mà ba tu mà nó
không lợi ích như vậy, nó chỉ phải tập để mà có cái hào quang ánh sáng hay thần
thông hay có gì đó. Thì cái này nó ngoài cái vấn đề giải thoát cái khổ đau của
bản thân của mình. Thì cái này nó mơ hồ, nó trừu tượng lắm. Mà ba có đạt được
cái đó cũng chẳng qua là trở thành một cái người, một cái nhà ảo thuật. Cái nhà
ảo thuật đó nó không thực tế để giúp ba, mà giúp mọi người.
Còn cái này
mình khuyên thẳng thật để cho ông thấy rằng cái cái đúng cái sai của giáo pháp.
Còn bây giờ ba muốn chết hồi nào chết, ba muốn sống hồi nào sống, mà ba không
tu cái pháp này thì ba không thể làm chủ được. Ba phải tu làm sao ba có Tứ Thần
Túc. Khi mà ba có được cái nội lực thì ba muốn chết, ba bảo: "Tịnh chỉ hơi
thở, ngưng". Thì cái hơi thở của ba nó sẽ ngưng đi và ba ở trong cái trạng
thái của thiền định, cho nên thân tâm ba rất an ổn. Và cái sự an ổn đó ba thấy
nó không có khổ sở, mà cơ thể ba nó không thở.
Cho nên khi
đó đó ba xả cái trạng thái của thiền định đi. Ba ở vào cái trạng thái bất động
tâm: "Thanh thản, an lạc , vô sự" thì ngay đó là ba đã vào niết bàn rồi.
Do đó ba chết một cách rất tự tại. Người ta chỉ đem cái thân ba, người ta chôn
cất một cách an ổn. Mà ba không,,, Ba chết mà không có bị đau, không có gì hết.
Đó là cái pháp thiết thực lợi ích cho ba. Phải không?
Lợi ích khi
ba có bệnh ba đuổi được bệnh. Khi ba chết ba muốn chết hồi nào ba chết mà ba
không muốn chết thì cái thân ba nó không chết được. Phải không? Rồi bây giờ tâm
của ba nó phiền não, nó giận hờn phiền não nó lo lắng, sợ hãi thì ba tu. Vì giới
luật thì cái tâm ba nó sẽ không phiền não giận hờn nữa, thì cái này là cái thiết
thực lợi ích cho bản thân ba. Còn cái kia ba thấy nó có lợi ích thiết thực
không? Ba có học tu này kia nọ, người ta nói nhưng mà ba có thấy ai làm chủ được
cái này không? Ai có làm chủ được sự sanh tử này không? Ngồi thiền mà rốt cuộc
rồi không làm chủ được cái gì thì ngồi thiền để làm gì đây, phải phí thời gian
không? Phải không? Con phải chỉ cho cái gì, cho nó thiết thực để cho ba con sẽ
thấy rõ cái thực tế, mà cái không thực tế. Pháp của Phật con thấy không? Niệm
phật để cầu vãng sanh, đặng chết mới về Cực lạc. Thì cái chuyện hôm nay, bây giờ
đó, bệnh đau đây không làm gì được hết, thì không phải là đau khổ sao?
Niệm Phật mà
người ta nói cái lời nói nó nghịch ý mình là mình thấy mình phiền não liền. Tuy
rằng là không nói ra nhưng mà tâm mình nó thấy chướng ngại thì cái đó nó không
thực tế rồi, còn ở đây người ta thực tế, người ta thực tế. Nghe người khác nói
điều gì người ta hiện tại không có gì , người ta không giận hờn phiền não, đó
là cái thực tế con. Mình phải đem cái thực và cái không thực, mình so sánh giữa
hai cái pháp. Ba con sẽ chọn thấy ở đâu, thì chừng đó đó.
Và đồng thời
thì có những cái cuốn sách nó dạy về đạo đức con thế này kia thì con có thể tạo
cái duyên để cho ba con đọc. Ừm. Thấy những cuốn sách đạo đức, người ta nói những
cái hành động đạo đức rất là tuyệt vời con. Rất là tuyệt vời.
Phật tử: Con thưa Thầy có việc chắc về sau.
Trưởng
lão: Rồi rồi
con bây giờ Thầy về con, nhớ không con? Nhớ khuyên ba con con, để tội nghiệp ông.
Phật tử: Thầy! Con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Rồi, rồi
con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét