349- XẢ TÂM
(31:54) Phật
Tử 6: Con nhiếp tâm thì cũng tương đối tốt, nhưng mà có cái nhiều cái,
cái xả tâm nhiều cái xả không nổi.
Trưởng
lão: Ờ, xả tâm
thì ngồi chơi.
Phật Tử
6: Có nhiều
cái, nhiều khi đụng chuyện người ta nói mình nhịn không được.
Trưởng
lão: À, bây giờ
nhịn không được là tại cái sức nhiếp tâm con chưa đủ. Cho nên cái sức bình
tĩnh, cho nên con nhịn không được. Tức là cái tâm định tĩnh con nó chưa có cho
nên con nhịn chưa có được. Khi mà định tĩnh được thì nhịn được, nhịn được tức
là nhẫn được. Con hiểu không?
Bây giờ phải
tập nhiếp tâm, rồi an trú, mà an trú được thì làm sao mà cái tâm nó không định
tĩnh được. Tại chưa an trú được nè, và chưa nhiếp tâm trọn vẹn. Có phải không?
Bây giờ về nhiếp tâm lại đi, cho nó trọn vẹn, rồi tới đó Thầy dạy an trú. An
trú được rồi con sẽ thấy người ta chửi con như tát nước, con thấy ngồi đó cười.
Phật Tử
6: Thí dụ, mười
chuyện là con nhịn được chín chuyện, còn một chuyện nhịn không được.
Trưởng
lão: Một chuyện
nhịn không được vậy là còn thua trận. Thôi, rồi từ từ. Vậy là chín chuyện còn
nhẫn được, mà còn một chuyện nhịn không được thì phải tiếp tục nữa chứ, cứ tiếp
tục nữa.
(33:14) Phật
Tử 6: Trong thơ Thầy gửi về, Thầy bảo con thay Kim Quang để Kim Quang
vô tu giai đoạn hai. Con thấy có nhiều cái con cũng gặp khó khăn, tại vì đức hạnh,
oai nghi tế hạnh của mình chưa có chỉnh, cho nên là không được như Kim Quang.
Cho nên là cái phần mà làm cư sĩ đoàn thì con thấy nó cũng có những cái khó
khăn, nhiều khi đa số là những người người ta mới vô, người ta chưa có đúng được
theo cái sự hướng dẫn của Tu Viện. Mà họ chỉ làm theo cái ý của những người đó
theo ở các chùa ở ngoài đó, chắc chắn con cũng gặp rất nhiều khó khăn. Con xin
Thầy chỉ dạy cho con.
Trưởng
lão: À, bây giờ
con đến khuyên họ mà họ không nghe, thì con ghi họ để vào học ở cái lớp khác. Để
rồi Thầy đưa một người khác, người ta sẽ có đủ khả năng người ta điều khiển những
người này, còn không ấy Thầy qua. Chứ mấy người mà ở chùa khác ở nhà họ quen
cái nghiệp của họ đó, bây giờ thì coi như là phải có người đầy đủ cái sức cà, mới
nhiếp phục họ được chứ không khéo họ quen họ cứ ngồi tu tập theo kiểu đó.
Tối ngày bảo
họ tu xả tâm, mà họ cứ niệm Phật không, mà con bảo họ đâu có nghe. Họ nói: “cái
ông cư sĩ này biết gì mà niệm Phật”. Có phải không? Họ đâu có thèm nghe con.
Thôi, cái đó biết rồi, để đó từ từ Thầy coi được không.
Cứ bây giờ
con nói: “Bây giờ ở đây tu vậy, vậy, vậy; phải sinh hoạt như thế nào, nào…”. Họ
không nghe thì thôi, thôi không rầy, không nói gì hết, có vậy thôi. Tại vì mình
chưa đủ duyên mình chưa khuyên được, để mai mốt rồi Thầy qua Thầy khuyên không
có gì đâu. Chứ làm gì Thầy bỏ được, có phải không?
Phật Tử
6: Dạ con xin
phép Thầy!
Trưởng
lão: Ờ, được rồi
con.
Bây giờ mấy
con ra tu tập đi con, ra tu tập đi, mấy con về tu tập đi. Thầy định qua Thầy
thăm con, mà Thầy bận công việc đủ thứ hết. Hồi sáng này đi họp, rồi mới về qua
bên đây để kiểm tra mấy cô nữa. Thế nào Thầy nghĩ chắc mấy con tu thế này tốt rồi
đó.
Rồi con,
ráng nhiếp tâm, xả tâm cho dữ tợn đó, Thầy qua mà Thầy thấy được thì Thầy sẽ hướng
dẫn cho tiến tới.
(35:58) Phật
Tử 7: Con kính thưa Thầy! Trong tu tập của con, con tập nhiếp, xin Thầy
hướng dẫn thêm. Bởi vì theo con thì con cũng nhiếp tâm…
Trưởng
lão: Nhiếp được
chưa? 30 phút được chưa?
Phật tử
7: Chưa Thầy,
chưa!
Trưởng
lão: Chưa thì
phải làm cho 30 phút cho trọn vẹn cho Thầy.
Phật Tử
Như Nghĩa: Con
cũng có tu tập thấy nhiếp tâm thấy như vầy cũng chưa được, con cũng muốn tu tập
thêm cái xả tâm cho nó sạch.
Trưởng
lão: Đó cái đó,
Tứ Chánh Cần là chính đó. Cho nên thí dụ con nhiếp 30 phút, còn tất cả những
cái thời gian mà xả nghỉ thì hoàn toàn là xả tâm, mình xả tâm.
Phật Tử
Như Nghĩa: Dạ!
Với con xin Thầy, cũng như con cái lực của con cũng còn yếu kém, như còn giả dối,
còn bị hôn trầm. Con xin Thầy cho con xin cái pháp hiệu, để con nỗ lực con tu tập
thêm, con xin Thầy cho con cái pháp hiệu.
Trưởng
lão: Rồi, rồi.
Bây giờ con, đây Thầy không có viết gì hết, có giấy viết, con ghi cái tên của
con Thầy sẽ cho con cái pháp hiệu con. Cho con có giấy tờ đàng hoàng chứ để
không cho con đây rồi mai mốt quên, không biết nó hiệu gì đây không biết.
Phật Tử
Như Nghĩa: Thầy
ghi vô đây cho con, con ghi tên của con.
Trưởng
lão: Rồi ghi
tên đi con, con ghi tên.
Thôi mấy con
ra nghỉ đi con, về nghỉ đi, về nghỉ đi!
Rồi, Thầy
cho con một cái pháp hiệu là Thích Như Nghĩa con, nhớ nha con.
Phật Tử
Như Nghĩa: Về
phần tu tập của con, con về con cũng cố đi kinh hành để phá hôn trầm.
Trưởng
lão: Phải rồi
con. Đi kinh hành phá hôn trầm. Rồi nhiếp tâm cho được, cho đạt được con. Cái
cách thức đó phải theo cái pháp tu tập cho đạt được, rồi mới an trú được, rồi mới
đi tới nữa mới được chứ không khéo thì không được. Phải tập cho kỹ lưỡng đó
con, tập cho kỹ.
11- PHÁP TU
CỦA MỘT TU SINH
(38:59) Phật
tử 8: Con xin bạch Thầy! Con vô đây được 3 tháng, con trình pháp tu mà
con đang tu. Đầu là con đi kinh hành 20 bước, thì bốn lần tác ý, và ngồi xuống
hít thở 5 hơi. Con đi 30 phút xong con thư giãn, trong lúc thời gian thư giãn
thì ban đầu thường thường là con tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự,
các cơ buông xuống hết. Cơ buông xuống, thả lỏng, thư giãn trên
thanh thản, an lạc, vô sự”. Thì con tác ý khoảng 15 phút, thường thường
là con đứng dậy đọc sách. Tranh thủ cái thời gian con thư giãn con đọc sách,
con đọc mười tập Đường Về Xứ Phật cho hết đi Thầy. Thời gian con đọc sách có
đúng không ạ?
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Bây giờ đọc sách nó thêm cái tri kiến của con, để mà sự hiểu biết đó để con xả
tâm chứ không có gì. Đúng, không sai đâu con!
Phật tử
8: Con hết một
tiếng đó rồi con lại ngồi an trú, khi con ngồi an trú thì con thường tác
ý: “Sáu thức tập trung ở nhân trung, biết hơi thở đi vô ra rõ ràng”,
con tác ý xong rồi con hít một hơi thở dài, thở ra một hơi thở dài, thở ra 5
hơi, xong rồi con lại tác ý lại: “Cái tâm phải biết hơi thở”, xong
rồi con lại hít. “Sáu thức tập trung tại nhân trung, mắt nhìn vào chóp
mũi”. Con hít một hơi thở dài nữa, rồi con lại thở ra, thở ra xong năm hơi,
con ngồi ngay ngắn lại rồi sửa lại người xong rồi con nói là: “Đầu và
lưng phải thẳng, mắt nhìn vào chóp mũi, ý tập trung vào nhân trung”; “Quán
ly tham tôi biết tôi hít vô, quan lý tham tôi biết tôi thở ra”.
Và con tập
ly tham, ly sân, ly si rồi sau ái kiết sử, rồi đến thân này không phải của ta,
thân vô thường, con tập vậy đó hết 30 phút, vừa quán vừa thở, hít vô thở ra là
30 phút, xong con lại thư giãn. Trong khi thư giãn thì con tác ý: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự, tất cả đều thư giãn, thoải mái dễ chịu và không mệt
mỏi”. Con tác ý xong, thì khi có bài làm thì con lại làm bài, mà không thì
con lại thư giãn cho hết 30 phút, con lại tiếp tục đi 10 bước, rồi ngồi xuống.
Khi con ngồi xuống con lại hít 5 hơi, xong rồi con lại đứng lên con đi 10 bước
hít 5 hơi cho hết 30 phút, rồi con lại thư giãn.
Còn cái cuối
cùng thì con lại ngồi con hít thở, thì an trú thì con lại: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”; “Với
tâm định tỉnh tôi viết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”; “Tâm
thanh thản, an lạc tôi biết tôi hít vô, tâm thanh thản, an lạc tôi biết tôi thở
ra thở ra”. Con nói là: “Đầu lưng ngồi thẳng, không sệ, không còng”,
thì con tác ý xong rồi thì con ngồi hít vô thở ra. Sau khi mà hít vô thở ra thì
tự nhiên con lại chảy cả mồ hôi cứ toát ra, toát mồ hôi ra, con tu pháp đó xong
rồi thì con lại tu Tứ Niệm Xứ. 20 bước Tứ Niệm Xứ, dạ thì con bạch Thầy xem có
đúng chưa ạ?
(42:32) Trưởng
lão: Vậy được con, đâu có gì đâu. Con tu vậy đó để nó thuần nó quen
con. Con cứ nỗ lực, con tu như vậy đó. Nếu mà ở đây 3 tháng thì con nỗ lực con
tu y như vậy để cho nó thuần, nó quen với các pháp này. Thì nó thuần, nó quen,
nó dễ sau này đi chuyên sâu dễ hơn. Được rồi con, con cứ tập như vậy đi con.
Rồi cái phần
đọc sách thêm để cho nó triển khai cái tri kiến hiểu biết của mình thêm để cái
phần xả tâm nó chín chắn hơn. Con hiểu không?
Tu tập như vậy
đúng chứ không sai đâu con, con cứ về nỗ lực con tu như vậy là đúng pháp.
Phật tử
8: Mấy chị nói
với con là mày tu nhiều quá tu không xong, con thấy tu vậy thì con thấy thoải
mái.
Trưởng
lão: Uhm, thôi
con cứ tu như vậy đi con. Ráng nỗ lực tu để cho nó thuần, nó thuần với các pháp
này, quen với các pháp. Chớ còn nếu mà không, sau khi đi vào chuyên môn rồi, nó
gặp những gì khó khăn mà mấy con chưa có quen với các pháp khác, thì mấy con
không biết áp dụng vô để mà phá những chướng ngại pháp. Còn bây giờ thuần quen
rồi tới chừng đó Thầy nhắc cái mấy con biết áp dụng vào liền cái phá được cái
tâm chướng của mình rồi. Cho nên bây giờ tập cho nó quen đi con, tập cho rất
thuần.
Phật tử
8: Con bây giờ
phải chờ đến bốn tháng lận Thầy.
Trưởng
lão: Vậy hả?
Ráng tu tập thêm một thời gian nữa cho nó rất thuần con, rất thuần. Bây giờ con
tập không tập thì thấy nó, tập vô cái nó cũng như nó quen rồi, nó dễ dàng nó
không khó. Rồi câu tác ý coi như nó nằm lòng mình rồi, nó không còn mà lượng sượng,
nó không có còn ngỡ ngàng của nó. Cho nên vì vậy đó con cứ tập cho nó nhuần
nhuyễn, cho nó thuần thật thuần, cái giai đoạn mà nó thuần thật thuần thì nó đi
qua cái giai đoạn khác nó dễ. Còn nó chưa thuần mà đi qua giai đoạn khác nó sẽ
bị vấp, nó vấp, nó khó con. Hiểu không?
Phật tử
8: …(không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Ráng cố gắng
tập đi con. Ráng cố gắng tập!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét