345- TỨ CHÁNH CẦN RẤT QUAN
TRỌNG CHO NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ
(12:35) Phật
Tử: Dạ, con về con nhiếp tâm, thì trong vòng hai tuần lễ nay không có
Thầy thì thiếu lực của Thầy, thì theo trường hợp của con vậy là trong tuần lễ
là nó không có trọn hết. Lâu lâu mình tu hai, ba ngày bị đánh bật một ngày, cho
nên từ chỗ này con cũng xin trình Thầy. Nhưng mà tuần này con cố gắng, cố gắng
để mà vượt lên, cũng như có tiếng nói của Thầy thì con có vững tâm một chút, tại
vì theo lời nói của Thầy thì con khắc cốt ghi tâm. Tại vì lời nói của Thầy con
cũng đưa vào cái Như Lý Tác Ý luôn, thì coi như con xin Thầy coi hết tuần này
con có đi qua an trú được hay không?
Trưởng
lão: Thầy thấy
Thầy kiểm tra lại coi thử coi cái phần tâm mà con xả, tại sao có lúc được mà
lúc không? Mà lúc được lúc không là do tâm xả mình còn yếu. Cái Tứ
Chánh Cần nó quan trọng vô cùng ở chỗ nhiếp tâm và an trú con.
Cái phần mà
thí dụ như trong thời gian con tu rồi khi thời gian mà con xả. Cái thời gian
con xả, con nghiệm coi từng cái tâm niệm đó nó còn có, mình xả ra là mình không
tu, mình không nhiếp tâm trong chỗ nào hết. Mà thấy nó có niệm thì mình biết
đây là về phần Tứ Chánh Cần mình chưa thanh tịnh, nó thanh tịnh Tứ Chánh Cần ngồi
chơi vầy nó im phăng phắc, bởi vì mình xả hết niệm rồi, nó im. Đó như Kim Quang
đó, nó không có nhiếp tâm, an trú gì nó tu Tứ Chánh Cần không, nó xả. Bây giờ
nó ngồi nó bất động.
Phật Tử: Dạ đúng rồi. Theo con thì bây
giờ nó có niệm vi tế, là tại vì nó còn có cái niệm nhỏ. Nó còn ít ít mà mình
chưa xả hết đó.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Rồi bây giờ mình tiếp tục xả đi cho sạch, mai mốt Thầy đưa vô tu Tứ Niệm Xứ.
(14:17) Phật
Tử: Dạ, thì theo con thấy là trong tuần lễ này nó bị 1 ngày. Hễ trong
tuần lễ cái nó bị một ngày đó, mà nó bị liền ba giờ đồng hồ, chứ nó không bị một
tiếng như hồi trước. Thì con cũng không hiểu nữa.
Trưởng
lão: Thì nó
thưa, nó thưa rồi. Lâu lâu như vậy nó còn xẹt hết. Như vậy là tao quyết tao gạn
lọc mày cho sạch!
Phật Tử: Dạ thì là con thế nào con cũng
quyết chí, là vì con bây giờ coi như là cái ngủ của con nó không còn nữa. Con
thấy khoái khoái chỗ đó rồi.
Trưởng
lão: Nó hết hôn
trầm thì nó tiện rồi đó.
Phật Tử: Nó khỏe rồi đó, nhưng mà có còn
cái đó. Thì thôi giờ, mô Phật thì giờ con cũng nghe lời Thầy, con cũng quyết
chí chết bỏ tại nơi đây luôn, không còn đi chỗ nào khác.
Trưởng
lão: Rồi rồi, cứ
lo giấy tờ đồ xong xuôi hết rồi mấy con yên tâm rồi, bắt đầu chết bỏ. Thầy hướng
dẫn tới nơi, tới chốn. Vô Tứ Niệm Xứ rồi mặc sức cho nó chết trong Tứ Niệm Xứ.
Tứ Niệm Xứ là chứng đạo mà chết trong chứng đạo không sướng sao.
Phật Tử: Con mà nhiếp tâm được cái hôm
đó rồi con mừng quá chừng luôn. Tại vì từ hồi nào tới giờ chưa có tu được cái tới
mức đó, nay là bắt đầu con thấy con mừng.
Trưởng
lão: Đúng rồi
con. Nó an trú được.
Phật Tử: Con thưa Thầy như thế này, coi
nó như vậy nó dễ mà nó khó rất là khó, chứ không phải nó dễ đâu!
Trưởng
lão: Tu mà nó
không khó thì người ta thành Phật hết ráo. Rồi ráng con!
Thầy thấy rằng,
Thầy sẽ đào tạo cho mấy con tu tới nơi tới chốn, mà chỉ có cái quyết tâm của mấy
con, cái ý chí sắt đá của mấy con. Bởi vì Thầy thấy ở đây có một số mấy chú trẻ
tuổi, họ nỗ lực, họ tu tới họ quên ăn, quên uống, họ ốm xanh lét, xanh lơ. Các
con thấy chú Sơn không? Chú mới vô đây mà chú nỗ lực chú tu, đến bây giờ nó sụt
xuống mà xanh lét xanh lơ, ốm nhôm, ốm nhách. Mấy chú này được ở gần Thầy, Thầy
chuyển từ cái chỗ nghị lực quyết chí tu hành như vậy, Thầy sẽ đưa mấy chú này đến
nơi đến chốn đó.
Phật Tử: Thầy cho con hỏi cái điểm này nữa,
như trước con có một lần cái vụ mà con nói với Thầy đó, tự nhiên nó có làm cho
mình sung sướng, mình khoái đó. Thấy nó cũng nói, cái tâm mình nó nói: “Thôi
giờ vô thất nằm coi như là tu luôn đi, đừng có sợ ăn uống, không có chết chóc
gì đâu mà sợ, cứ tự nhiên mà tu, cố gắng mà tu”. Con vô, con trình con
hỏi Thầy, Thầy nói vậy, con về con thấy con mới xả được, Thầy biết nó đi liền
mà ba tuần lễ vậy đó.
Trưởng
lão: Đúng vậy
con, nó gạt con đó, chết đó. Cho nên cái đó mà không có Thầy, mấy con bị nó gạt.
Phật Tử: Dạ! Rồi trong ba tuần lễ này
con thấy nó không có.
Trưởng
lão: Đó, nó đi
rồi đó. Thầy nói mấy con tu mà có Thầy thì không sợ, có gì trình Thầy, Thầy biết
cái đó đúng là tiến tới, cái đó sai là Thầy bểu bỏ, là bỏ.
Phật Tử: Mà sao nó ngộ quá, cái kì đó nó
làm cho mình khoái tu lắm Thầy ơi.
Trưởng
lão: Chứ sao!
Nó dụ con mà.
Phật Tử: Nó để cho mình làm, tu hoài
luôn, nó kêu tu hoài đi đừng có nghỉ.
Trưởng
lão: Ừ, nó dụ
mà.
Phật Tử: Mà mình tu là không biết thời
gian, mà nó khoái vô cùng thực sự mà nói đó.
Trưởng
lão: Ma nó cũng
dữ tợn lắm, chớ nó cũng đâu có hiền đâu con.
(Phật tử: Ai
như sư Giác Thường về đó Thầy.
Phật tử: Dẫn sư ra.
Trưởng
lão: Ờ được
con, con sẽ đưa sư ra để mà làm giấy tờ luôn.
Phật tử: Con xin phép.)
(17:18) Phật
Tử 4: Thưa Thầy con ở Quy Nhơn, trước khi con vô, cô Liễu Hạnh II cô
nói con trình bày với Thầy về con gái, con bé hôm nọ con có viết thư trình với
Thầy đó Thầy, con bé ở trong trường hợp đó thì thưa Thầy…
Trưởng
lão: Thầy sẽ viết
thơ, Thầy nói về nhân quả để an ủi những tinh thần của những người này, không
có gì hết. Con về đó nói: Thầy sẽ viết thư Thầy trả lời, gửi cho bé đó với gửi
cho chú kia cho nó an ổn đi, chứ mấy người này không thấy nhân quả gì hết. Rồi
cái lời nói mà Thầy chỉ định cho thấy cái nhân quả được thì hai bên đều xả ra.
Phật Tử
5: Mô Phật, bạch
Thầy cho con xin hỏi. Dạ bạch Thầy, con tu Định Niệm Hơi Thở một phút, mà bấy
lâu nay là Định Niệm Hơi Thở năm hơi, con tác ý một lần. Và rồi con nghe băng của
đức Trưởng lão của Thầy đó, thì Trưởng lão nói là hít một hơi tác ý là hít. Như
vậy xin Trưởng lão dạy cho con rõ.
Trưởng
lão: Bởi vì
mình nhiếp tâm bằng phương pháp Như Lý Tác Ý, cho nên vì vậy mà cứ một hơi thở
là mình tác ý một lần, một hơi thở tác ý một lần. Cho đến 30 phút, hoàn toàn là
mình không có một cái niệm gì do cái phương pháp dẫn tâm của mình. Thì do tác ý
nó không có gì hết, tức là không có niệm nữa, mà không có hôn trầm nữa, thì bắt
đầu đó mình bỏ phương pháp tu này đi, mà mình chuyển qua cái pháp an trú.
An trú thì
nó có ba câu tác ý, khi mà tác ý rồi thì mình ngồi yên lặng hít thở năm hơi hay
là mười hơi thở. Thì lúc bây giờ cái tâm của mình nó hoàn toàn nó hiện ra một
cái tướng an trú nó được, thì bắt đầu mình tăng lên từ mình tu 1 phút đó mình
tăng lên 2 phút, 3 phút, 5 phút, 10 phút cho đến khi nào mà nó mất cái trạng
thái an đó đó, thì mình dừng lại đó mình tập một tuần lễ. Sau một tuần lễ mình
tăng lên cho đúng 30 phút. Khi mà đúng 30 phút thì Thầy kiểm tra lại coi cái sự
xả tâm của mình coi như thế nào, xả tâm của mình tốt được thì đưa vào Tứ Niệm Xứ
tu.
Còn bây giờ
nếu trong 1 phút tu mà nó chưa có cái trạng thái an thì mình tác ý trở lại, rồi
mình tu lại 1 phút, cứ tác ý tu 1 phút, chừng nào nó hiện ra tướng an của nó
thì lúc bây giờ mới tăng dài ra thêm.
Phật Tử
5: Dạ, cứ tác ý
hít vào tôi biết, thở ra tôi hít vào, thở ra, thở vô rồi tác ý tiếp nữa, đó cứ
như vậy?
(19:31) Trưởng
lão: À, không phải. Bây giờ về vấn đề mà nhiếp tâm thì con tác
ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi
hít vô, thở ra. Rồi tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra. Cứ như vậy cho đến 30 phút hoàn toàn không
niệm, thì con chuyển qua giai đoạn thứ hai. An trú tâm.
An trú tâm
thì có ba câu tác ý. Câu tác ý thứ nhất thì: “An tịnh tâm hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra” thì con tác ý câu thứ
nhất. Câu thứ hai: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra”. Và câu thứ ba: “Với tâm định tỉnh tôi biết
tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra”. Rồi bắt đầu con ngồi
con hít vô, thở ra cho đúng 1 phút, thì con tác ý lại một lần nữa cũng ba câu
đó. Rồi bắt đầu con tác ý nữa, cho đến khi con thấy trong 1 phút đó con vừa tác
ý xong con ngồi con thở ra, thở vô một, hai hơi thở, bỗng nhiên cái thấy nó an ổn
thân tâm của mình mà nó tỉnh táo vô cùng.
Nó có cái niềm
an lạc, thích thú tu. Thì lúc bây giờ ngay đó con tăng lên, từ 1 phút con tăng
lên, con không tác ý nữa, con tăng lên 2, 3 phút. Con cứ tiếp tục con thở, tiếp
tục con thở, thở, thở, thở. Rồi tăng lên cho đến khi 5 phút hay là 10 phút mà mất
cái trạng thái đó, nó sẽ mất chứ nó không có kéo dài đâu, nó mất. Thì bắt đầu
con từ chỗ đó con căn cứ vào cái thời gian đó nó được 10 phút thì con cứ tác ý
ba câu đó, rồi để cho nó an trú được rồi thì con sẽ kéo dài cho đúng 10 phút rồi
con mới xả ra. Rồi con mới con tiếp tục con tu một tuần lễ thì con tăng từ 10
phút đó con tăng lên 15 phút, 20 phút rồi 30 phút. Mà đúng 30 phút mà được an
như vậy rồi thì Thầy sẽ kiểm tra lại cái phần xả tâm của con. Xả tâm con được,
thì Thầy sẽ dẫn vào Tứ Niệm Xứ tu, có vậy thôi.
Phật Tử
5: Thưa Thầy
con tu nửa tiếng con ngồi Định Niệm Hơi Thở, còn nửa tiếng con đi kinh hành.
Con thường tác ý câu là: “Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự”. Ví
dụ con nói là ngũ dục mình còn tham cái gì thì con quán, rồi con bỏ. Rồi về ngũ
triền cái là tham, sân, si, mạn, nghi, kiến thì con quán thân con thì coi như
là thân này đã chết rồi. Một lần con nghĩ gia đình hoặc nghĩ đến ai thì con
nói: “Đã chết rồi còn nghĩ đến ai nữa”. Thứ ba là con quán lại lục
trần, con coi sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Con coi mình còn động với khen,
chê không, từ đó cứ coi như là Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự. Nhờ như
vậy là con xả được rất là nhiều cái phiền não.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con, được rồi con. Cứ tiếp tục mình ngăn ác, diệt ác ở trên pháp Tứ Chánh Cần,
chỗ mà con đi kinh hành cũng là ngăn ác, diệt ác. Cứ như vậy đó mà xả, pháp đó
là pháp chính đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét