34 - BỎ XUỐNG HẾT LÀ GIẢI THOÁT, NHƯNG
PHẢI LÀM TRÒN BỔN PHẬN TRƯỚC
(07:09) Phật
tử 1: Mô Phật! Con xin bạch Thầy, trong thư của Tu viện Chơn
Như, hôm nay thuộc duyên của chúng con: Nghệ An và Hà Tĩnh đã thuộc duyên hôm
nay được đón Thầy, đón các vị chân tu đệ tử của Thầy, hôm chúng con rất đúng là
hạnh phúc vô cùng được gặp Thầy qua cái mảnh đất Nghệ An và Hà Tĩnh nhiều nắng
gió và khó khăn.
Chúng con
nghiệp chướng thì sâu dày, tham sân si nó còn nhiều lắm thưa Thầy! Con cúi xin
Thầy còn ở trên thế gian này được ngày nào chúng con được nương nhờ Thầy. Cho
đến ngày dù chúng con cũng biết rằng rất là khó khăn, tu theo chánh pháp của
Phật thật là rất khó khăn chứ không phải đơn giản.
Bởi vì
chúng con nghĩ rằng là đã bao nhiêu kiếp nay, đến hôm nay mới được vinh hạnh là
gặp một bậc A La Hán xuất hiện trên thế gian để chúng con được nương nhờ vào để
mà học tập. Pháp của Thầy thật là tuyệt vời mà rất là khó khăn, như tham sân si
không sao mà bỏ được!
Cho nên
con cúi xin Thầy, đại diện bà con Phật tử ở Nghệ An, Hà Tĩnh, thật là vinh hạnh
cho chúng con, thì chúng con một lòng một dạ dù có trôi lăn trong lục đạo,
chúng con cũng thấy cái pháp của Thầy đến hôm nay: tuyệt vời, mà khó khăn, vô
cùng khó khăn! Tuyệt vời nhưng khó khăn lắm!
Trưởng
lão: Mấy con biết sao nó khó không mấy con?
Phật tử
1: Dạ, tham sân si là ngút trời, thưa Thầy.
(08:43) Trưởng
lão: Nghĩa là mấy con chỉ cần bỏ xuống hết! Đạo là đạo,
đời là đời, thì mấy con sẽ được giải thoát hoàn toàn. Chứ mấy con bắt cá hai
tay, vừa đạo mà vừa đời thì không được.
Nhưng,
cái giai đoạn đầu, đời thì mấy con sẽ sống đạo đức, phải làm tròn cái bổn phận
đạo đức làm người, mấy con. Cho nên sống không làm khổ mình, khổ người.
Nhưng
giai đoạn cuối cùng như các cụ bây giờ, bổn phận xong rồi, con cháu nó lớn khôn
rồi, thôi vứt hết, bỏ hết xuống đi, theo Thầy đi mấy cụ! Thầy sẽ dạy giúp mấy
cụ giải thoát. Thì nó dễ lắm, bỏ hết.
(09:18) Đừng có ngồi trong Tu viện, hay hoặc
ngồi trong thất mà nhớ: “Không
biết mấy đứa cháu tui nó ra sao?” đó thì chắc không được. Nhớ
kỹ phải không? Nó khó chứ không khó đâu! Chỉ cần buông xuống, buông xuống hết
đời, bởi vì cái con đường của đạo Phật là con đường nó đi ngược lại cuộc đời.
Bởi vì mình tham sân si, mình đi ngược lại không tham sân si thì nó ngược lại
chứ sao?!
Cho nên
mình cần buông đời thì được đạo, mà đời đạo mà nó lẫn lộn thì không được, phải
không? Mấy con thấy không? Khó chứ không khó đâu! Có Thầy không khó đâu!
Người nào
bắt chước Thầy sống ba y một bát, bỏ hết. Tu viện cũng không phải của mình, mai
mốt ở nơi đây có cái khu An dưỡng, cái khu An dưỡng này của mấy con làm, bộ
Thầy làm sao? Thầy chỉ đến dạy thôi!
Cho nên
Thầy bỏ hết, rồi mấy con muốn theo Thầy mấy con cũng bỏ hết, chỉ đến xin bữa
cơm mình ở đó mình ăn, mình xin cái nhà mình ở. Chứ đâu phải của mình đâu mình
dính, có phải không? Thì mấy con sẽ được giải thoát, giống Thầy.
Cho nên
Thầy sẽ trang bị này, nếu mấy con quyết tâm tu Thầy trang bị này: mấy con sẽ có
một bộ y áo giống Thầy, phải không? Rồi mấy con sẽ có một cái bát để ăn cơm,
một cái muỗng để múc cơm, phải không? Rồi có một cái mùng để khi mình đến đâu
mình giăng mình nằm mình nghỉ, muỗi không cắn, để không nó cắn mình độc muốn
chết, cũng tội. Đó, mấy con thấy không? Mình phải thương yêu chứ!
Do đó thì
Thầy sẽ dạy cho mấy con sống một đời sống buông xả, chỉ còn chút ít để chúng ta
được sống thôi, thì như vậy là mình sẽ giải thoát chứ gì?! Tôi còn gì nữa đâu
mà tôi ham, tôi giận, tôi hờn, tôi thương, tôi ghét nữa, bỏ hết mấy con. Đó,
mấy con nhớ chưa?
Phật tử: Dạ,
cảm ơn Thầy!
(11:04) Trưởng
lão: Thầy sẽ dạy mấy con mà, mấy con nhớ, Thầy sẽ dạy là
mấy con được giải thoát.
Thầy lo
cho các cụ này, bữa nay gặp Thầy ngày mai mất sao?! Rồi Thầy dẫn đi, chưa sanh
con nhan dưỡng, rồi mấy cụ mất đi, rồi mấy cụ sẽ tiếp tục sinh làm những đứa bé
nhỏ, khổ lắm! Một đứa bé cha mẹ phải nuôi bao lâu nó mới đi đứng được, chứ
không khéo nó lăn, nó bò, nó trườn, nó khổ lắm! Ăn cũng phải có người đút, phải
không?
Cho nên
làm sao mà kịp thời cái trung tâm An dưỡng ra đời, xin ở đây cái chi nhánh để
các cụ có cái khu An dưỡng của tuổi già, đến đây Thầy sẽ hướng dẫn cho các cụ.
Chứ bây giờ các cụ mà đi vào tới trong Thầy, “Trời ơi, tuổi già này ngồi xe chịu sao nổi!” phải
không?
Thầy
thương mấy con lắm, mấy con. Nên cố gắng, Thầy sẽ cố gắng để mà làm sao cho ở
ngoài này có được cái khu An dưỡng, một số đông như thế này mà bỏ mấy con được
à? Phải không? Mấy con đông quá! Bỏ các con sao đành?! Giúp cho mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét