320- PHẬT PHÁP GẮN LIỀN
VỚI THẾ GIAN
(05:21) Có
như vậy thì Thầy sẽ giúp đỡ mấy con tới nơi. Nghĩa là lúc bấy giờ mấy con đủ
cái lực muốn chết hồi nào thì chết, không phải đợi bệnh đau mới chết đâu. Đó là
cái sự quyết định của Thầy mà. Và đồng thời cũng là những hành động tu tập của
mấy con vất vả cực khổ đó để nói lên cho thế giới biết rằng: Phật giáo là như vậy,
chứ không phải Phật giáo tu để thành Phật, tu để đi vào một cái cảnh giới Cực Lạc,
Tây Phương nào ở đâu cả hết; chỉ ở cái thế gian này mà chúng tôi sống không làm
khổ mình, khổ người đó là Thiên Đàng, Cực Lạc, chứ không còn đòi đâu nữa.
Cho nên mấy
con cố gắng, Thầy nói thẳng nói thật. Cố gắng để dựng lại chánh pháp, cố gắng để
dựng lại nền đạo đức nhân bản - nhân quả cho loài người, để sự xung đột và chiến
tranh không còn có nữa trên hành tinh này (Điều mong ước của Thầy). Thầy đang
ngày đêm mấy con, Thầy không nỡ bỏ mấy con cho nên Thầy tiếp mấy con, mà công
việc Thầy phải thức đêm, thức khuya ngồi soạn thảo từng trang sách đạo đức nhân
bản, rồi còn đạo đức nhân quả nữa, bởi vì còn năm giới, rồi còn thập thiện nữa
chứ mấy con. Việc làm của Thầy nhiều lắm mấy con.
Là vì đâu mà
Thầy làm mấy con? Là vì sự đau khổ của mọi người trên hành tinh này. Muốn đem lại
sự an ổn, sự yên vui cho mọi người, mà Thầy dốc từng sức lực của mình ra trải
trên trang giấy. Mấy con có đọc những cuốn sách Rèn Cách Đạo Đức Nhân Bản, từ đọc
những cái mẩu chuyện ở trong báo thực tế của sự xảy ra cuộc đời để đưa vào Phật
pháp, để biến thành pháp thế gian là Phật pháp. Cho nên Phật Pháp không lìa thế
gian là điều Thầy đã chứng minh cho mấy con thấy. Qua những mẩu chuyện thật sự
mà mấy con đã đọc được trong sách Giáo Án Rèn Nhân Cách. Mấy con có thấy Thầy
nói chưa? Có thực tế không mấy con?
(07:27) Từ
một người mẹ hi sinh cho con mình mà chịu một cái thẹo trên mặt muôn đời, các
con thấy tình người mẹ thương con. Mà người ta nói đến người phụ nữ mà mang một
cái vết thẹo trên mặt là họ khổ sở vô cùng, người phụ nữ rất chọn nhan sắc.
Thế mà người mẹ vì hy sinh cho con mà chịu vết thẹo trên mặt.
Còn biết bao
nhiêu bài vở mà Thầy viết trong đó, đã gây biết bao nhiêu xúc động vì hành động
đạo đức hiếu sinh, vì lòng thương yêu của người ta mấy con đọc thấy. Thầy tin rằng
mấy con không bao giờ cầm được nước mắt của những nhân vật này.
Thầy đem Phật
pháp gắn liền với đời sống của mọi người trên thế gian này. Thực tế mấy con đọc
sách Thầy thấy thực tế lắm mấy con. Rồi đây nó sẽ trở thành những cuốn sách
giáo khoa cho các con, em, cháu của chúng ta học từ Tiểu học đến Trung học, Đại
học. Thầy tin rằng điều này. Và đất nước chúng ta là một điểm để cho mọi người
thấy rằng đạo đức sẽ chiếu soi trên quê hương này.
Thầy là người
Việt Nam, Thầy thương dân tộc Việt Nam. Muốn được độc lập biết bao nhiêu xương
máu của tổ tiên chúng ta đổ trên mảnh đất này không? Thầy còn sống sót là may mắn
lắm mấy con, chứ không chiến tranh đã cướp mất đi rồi. Bom đạn nó không chừa một
ai nếu thiếu một chút phước. Trước làn tên, mũi đạn với tuổi tác của Thầy là
tuổi tác trong chiến tranh không làm lính bên này thì cũng phải làm lính bên
kia, thì làm sao mà khỏi chết mấy con? Mà may mắn Thầy còn ngồi đây. Những viễn
ảnh quá khứ về chiến tranh ghê gớm lắm mấy con!
Thầy ước ao
cho đất nước chúng ta luôn luôn không còn tiếng súng nữa mấy con, không còn
thấy tiếng bom đạn nữa. Bây giờ ngồi đây nói chuyện đây chứ một chút xíu pháo
nổ vô là có người ta chết mấy con, máu xương tan nát, đau lòng lắm! Những người
thân đang ngồi nói chuyện như thế này, nghe một cái “uỳnh” thì
chun dưới hầm một cái là nhìn thấy những người thân mình, nếu mà ngay đó thì đầu
cổ, ruột gan banh ra hết mấy con, chỉ còn nức nở mà khóc. Mấy con nhớ Thầy
nói rất đau lòng lắm mấy con!
(10:24) Chiến
tranh đã ghi lại hình ảnh trong đầu của Thầy một nỗi đau thương, cho nên Thầy
mong rằng: Con cháu chúng ta sau này không còn chiến tranh nữa, mà chỉ có nền đạo
đức mà thôi. Chúng ta hãy cố gắng mấy con! Cố gắng tu, cùng siết chặt bàn tay với
Thầy, một mình Thầy chưa đủ cái niềm tin với thiên hạ đâu. Nhưng mỗi một người
như các con, đều nắm chặt bàn tay với Thầy, cùng nhau nỗ lực mà tu tập, Thầy biết
tu là khổ chứ không phải tu là sung sướng mà được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét