319- QUYẾT ĐỊNH SỰ TU TẬP
(00:01) Hỏi
tại sao mà mỗi người một tỉnh như vậy mà về đây tập luyện đòi hỏi cái người
làm việc đâu phải dễ mấy con! Bây giờ mà chúng ta thấy chúng ta ở đây cả bao
nhiêu người như thế này là rất là cởi mở đó. Thật sự ra ngày xưa rất khó không
phải dễ đâu. Thời bao cấp mấy con thấy, từ cái miếng vải này này, mấy con phải
có phiếu, có bông mấy con mới đi mua được chứ không phải là vải đầy đủ như bây
giờ. Gạo cũng vậy mấy con. Đời nó ghê gớm trong cái thời điểm đó, dân chúng ta
nghèo lắm, khổ lắm không phải dễ đâu! Còn bây giờ thật sự ra quá đầy đủ. Mà dễ
dàng.
Đối với tôn
giáo chúng ta thấy, bây giờ mấy con ngồi được nghe Thầy nó rất dễ, cho nên Thầy
hiểu biết tất cả. Thậm chí như có người ở Phi Châu, có người ở Pháp, có người ở
bên Mỹ, là cái người địa phương đó, người Mỹ, người Phi Châu, họ được đọc ở
trên mạng, họ xin họ về tại đất nước Việt Nam để tu học, Thầy đến Ban Tôn giáo
tỉnh Tây Ninh Thầy xin.
Như vậy, những
người ngoại quốc muốn về Việt Nam để tu học theo phương pháp của Thầy có được
không? - Thì ở đó người ta bảo rằng: Pháp luật của Nhà nước chưa có quy định điều
này, vì vậy người ta không có dám vấn đề đó, chừng nào có pháp luật quy định
cho phép thì Thầy sẽ được cho học. Thì như vậy rõ ràng không được mấy con.
Thầy mới
nói: Tại sao mà ở Miến Điện, ở Măng giang là tại sao mà người ngoại quốc người
ta được vào các Tu viện đó người ta tu, còn ở đất nước mình thì chưa được? -
Thì Nhà nước nói: Ở giai đoạn này đất nước chúng ta vì pháp luật nó chưa tới
cái giai đoạn đó được. Còn đất nước của người ta nó khác, vì đó là quốc giáo,
cho nên nó khác. Còn ở đây chúng ta là đa tôn giáo, quá nhiều tôn giáo không phải
là một tôn giáo.
Cho nên Thầy
thông cảm được điều này. Lần lượt Nhà nước chúng ta thấy được tới đâu thì pháp
luật Nhà nước sẽ giúp đỡ cho chúng ta tự do tín ngưỡng tu tập đến đó, chứ không
phải là Nhà nước không cho chúng ta. Nhưng mà cái giai đoạn này chưa được là vì
Nhà nước là người làm chính trị, người ta đã nhìn thấy giai đoạn này chưa được.
Tới chừng giai đoạn nào, giai đoạn nào thì chúng tôi sẽ báo cho các vị lãnh đạo
Phật giáo biết, để mà chúng ta cùng nhau góp sức nhau xây dựng quê hương, và
xây dựng cái nhu cầu thiết yếu cho dân tộc chúng ta, tức là tôn giáo.
(02:36) Tôn
giáo là nhu cầu cần thiết của mọi người dân đó mấy con (Nhà nước người ta biết
rõ mà). Bởi vì tinh thần của người ta dữ lắm, người ta tin tưởng vào một cái
tôn giáo nào là ngăn cản người ta không được, không phải dễ đâu. Cho nên, đó là
cái nhu cầu cần thiết về tinh thần của người ta, như cái thân chúng ta phải ăn
để sống, thì cái tinh thần của chúng ta phải có một cái hướng đó nó mới sống,
người ta hiểu được điều đó.
Cho nên hôm
nay mấy con quyết tâm về, cắt đứt xin về Việt Nam, nhập ngay về Việt Nam luôn, ở
đây luôn. Đừng có lừng chừng, bởi vì đời của mấy con không còn có hai đường, một
là giải thoát, hai là chết. Còn lừng chừng mấy con trở về gia đình mình bằng
cách này, bằng cách khác tức là chưa quyết định sự giải thoát cho chính mình.
Còn mấy con
xin hoàn toàn trở về Việt Nam, giấy tờ làm hoàn toàn là người Việt Nam, sống
trên đất tổ Việt Nam, người ta bảo vệ quyền tự do của mấy con hoàn toàn, mấy
con ở Tu Viện tu tập bao lâu cũng được, không ai rầy hỏi mấy con hết. Đó là
cách thức giải quyết. Và con đường mà Thầy hướng dẫn mấy con sẽ làm chủ được
bốn sự đau khổ của đời người. Quyết định bảo đảm cho mấy con rằng: Nếu nghe lời
Thầy thì mấy con sẽ làm được điều đó.
Thầy đã làm
được, bằng chứng cụ thể: Thầy là con người như mấy con bằng xương, bằng máu,
nhưng mà tại sao Thầy bảo hơi thở Thầy tịnh chỉ được mà mấy con bây giờ bảo
không được? Thầy ăn ngày một bữa được mà Thầy không có còn đói khát, Thầy không
có mệt nhọc. Thầy ngủ một đêm Thầy nằm trong một tiếng đồng hồ nghỉ như thế này
không cần ngủ mà tại sao Thầy lại khỏe mạnh như thế này?
Còn mấy con
mất ngủ như vậy là mấy con chết luôn chứ đừng nói chuyện. Không phải, ngủ là nó
phục hồi sức khỏe, nhưng mà Thầy là người bây giờ đã an trú được mình rồi thì
còn hơn là cái giấc ngủ của mấy con. Thầy an trú trong một giờ bằng mấy con ngủ
suốt một ngày đêm, các con nghĩ nó phục hồi cái sức khỏe của Thầy ghê gớm, bởi
vì an trú. Còn mấy con ngủ chứ nó chập chờn, nó chưa hẳn là sự say mê được an
trú đâu, có lúc thì nghe nó an ổn, nhưng có lúc bị mộng mị chiêm bao làm sao gọi
là an trú? Còn có lúc chập chờn chứ chưa hẳn đã là ngủ ngon. Các con hiểu điều
đó. Cho nên mấy con bị bệnh là đều mất ngủ. Thật sự Thầy nói thật.
(04:49) Cho
nên ở đây muốn quyết định thì mấy con phải quyết định mình, phải nói rõ (cho)
gia đình của mình đây là con đường giải quyết sự đau khổ của kiếp làm người. Ai
mà thoát khỏi bốn sự đau khổ này: Sanh, già, bệnh, chết? - Chỉ có đạo Phật. Mà
đạo Phật nơi đâu mà làm chủ được này? - Chỉ có Tu Viện Chơn Như. Chắc chắn như
vậy, đâu có lừa đảo được mấy con cái chuyện này đâu. Cho nên sắp xếp ổn định,
quyết định cuộc đời của mình chỉ còn một là chứng đạo, hai là chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét