312- CHẤN HƯNG PHẬT GIÁO
(29:39) Thầy
lo bởi vì chấn hưng Phật giáo không phải viết kinh sách không. Thầy viết kinh
sách đạo đức của Phật giáo, Đạo đức Nhân bản - Nhân quả. Như mấy con đã có dịp
mấy con đã đọc bộ Đạo Đức Rèn Luyện Nhân Cách: Đức Hiếu Sinh, Đức
Ly Tham, Đạo Đức Gia Đình- tức là đức chung thuỷ, rồi Đức Thành Thật, Đức Minh
Mẫn. Thì những cái bộ sách mà Thầy đã được xin phép thì mấy con đọc ở trong đó
là những cái bộ sách đạo đức. Tức là dựng lại cái đạo đức Nhân bản - Nhân quả để
ngăn chặn sự xung đột và chiến tranh toàn thế giới. Cái mục đích của Thầy đem lại
sự bình an cho mọi người trên hành tinh. Đó là dựng lại cái nền đạo đức của Phật
giáo.
(30:24) Kế
đó thì Thầy sẽ hướng dẫn mọi người tu tập làm chủ sự sống chết để chứng minh
cho Phật giáo thế giới biết rằng Phật giáo không phải tu như các thầy mà làm chủ
được. Mà phải tu như thế này, đúng như lời Phật dạy trong kinh Nguyên thuỷ như
thế này sẽ làm chủ được sự sống chết. Mà ở đây, ở tu viện Chơn Như đã có những
người tu như vậy. Chứng minh hẳn hoi mà! Để nó hỗ trợ cho cái bộ sách đạo đức
Nhân bản, và nó hỗ trợ cho cái bộ sách Đường Về Xứ Phật, để xác định được cái
sai của Phật giáo.
Thường thường
mấy con thấy rõ ràng, người ta cái gì cũng nói của Phật giáo hết. Tức là người
ta muốn đưa cái giáo pháp nào vào Phật giáo thì người ta cứ dán nhãn hiệu đó là
đức Phật thuyết thôi. Kinh Kim Cang đâu phải Phật thuyết, kinh Pháp Hoa cũng
đâu phải Phật thuyết.
Ông Phật đã
nói như thế này: “Các con phải tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng
dẫn". Thế mà kinh Pháp Hoa dạy như thế nào: “Diệu pháp Liên
Hoa tụng mấy hàng”. Bảo mình tụng mấy hàng thì nó sẽ được bình an cho
mình, thì cái sự này có không mấy con? Không bao giờ có! Ông Phật nào mà cứu độ
các con đâu, các con thấy đâu có! Mà ông Phật nào mà dạy cái Tánh Không bao giờ
mà đem cái Tánh Không của ngài Long Thọ vô đây mà nói? Làm gì mà ở trong Tánh
Không có cái Tánh Không nào. Bị lạc vào không tưởng mà thôi! Tưởng là cái không
đó là cái Phật tánh, là cái chơn như sao?
Các ngài
không biết tất cả những cái Không và cái Biết của chúng ta hiện giờ, cái thấy
cái biết của chúng ta đều là ở trong cái đầu óc của chúng ta, là cái ý thức của
chúng ta, chứ không có gì. Sáu cái thức của chúng ta mà: Cái biết của mắt nè,
cái biết của lỗ tai là nghe nè, cái biết của ý thức là suy nghĩ nè… hoàn toàn
là sáu thức. Mà sáu thức khi chết rồi thì nó hoại diệt, nó không còn một cái gì
hết. Tại sao lại còn cái biết nào khác mà gọi là Phật tánh? Không bao giờ có điều
đó!
Đó là cái
pháp sai, cái pháp tưởng tượng, mà người ta dán cái nhãn hiệu vào đó, người ta
cho đó là Phật giáo, ông Phật đâu có dạy điều đó. Kinh sách Nguyên thuỷ đức Phật
dạy rất rõ ràng, tức là kinh sách gốc lời của đức Phật dạy, đức Phật Thích Ca.
(32:14) Làm
gì mà trong cái thế gian này chúng ta đi tìm cái tên tuổi của những đức Phật mà
không có ở trên thế gian này? Cũng như đức Phật Di Đà, làm sao mà có cái tên tuổi
của cái ông Phật Di Đà ở trên hành tinh này? Làm sao có đức Phật Di Lặc, có cái
tên tuổi ở trên hành tinh này? Làm sao có đức Quan Âm, có đức Thế Chí ở trên
cái hành tinh này?
Chỉ duy nhất
trên hành tinh này chúng ta chỉ biết có một đức Phật Thích Ca Mâu Ni mà thôi!
Người là người Ấn Độ, không phải người Việt Nam, nhưng Người đưa ra cái giáo
pháp của Người, là một cái chơn lý của loài người. Cho nên người Việt Nam, người
Ấn Độ, người Pháp, người Mỹ, người Tây gì, là con người đều là có bốn sự đau khổ
đó. Đó là cái sự thật mà! Các con thấy đó là một cái sự thật!
Còn bây giờ
người ta dạy mình niệm Phật, ông Phật Di Đà không phải là con người ở hành tinh
này, cái lý lịch đâu có ở trên này, mà tại sao chúng ta lại tin? Vô lý! Người
ta tưởng tượng ra người ta nói. Bây giờ Thầy nói như thế này, ông Ngô Thừa Ân, ổng
tưởng tượng ra các nhân vật: Tam Tạng, rồi Bát Giới, rồi Sa Tăng, rồi Tề Thiên.
Vậy mà trong kinh Hồng Danh mấy con thường tụng sám hối chứ gì, lại có Đấu Chiến
Thắng Phật. Đấu Chiến Thắng Phật là ai? Là Tôn Ngộ Không, có phải không? Mà Tôn
Ngộ Không là một cái nhân vật hư cấu của Ngô Thừa Ân chứ đâu phải có con người
thật, vậy mà đưa vô kinh sách Đại thừa, cho đó là một đức Phật. Các con thấy
người ta lấy cái vật hư cấu mà người ta cho đó là đức Phật, thì Phật Di Đà cũng
là một vật hư cấu chứ đâu phải thật.
Một Địa Tạng
Vương Bồ Tát cũng là một vật hư cấu của các tôn giáo khác, người ta tưởng tượng
ra có địa ngục như vậy. Làm gì có địa ngục. Một cơn đau của mấy con, quằn quại
trên cơn đau, đó là địa ngục. Một cơn sân của mấy con, đó là A Tu La. Một cơn
đói khổ của mấy con, không có cơm ăn, không có nước uống, đó là ngạ quỷ. Cái trạng
thái đó là trạng thái sáu nẻo luân hồi của mấy con, chứ đâu phải có địa ngục mà
luân hồi, đâu có cõi thiên đàng là lên.
(33:57) Thiên
đàng ở đâu? Một con người sống 10 điều thiện là thiên đàng. Một con người sống
đúng 5 giới là con người. Đức Phật đã xác định cái điều đó ở trong kinh Nguyên
thuỷ rõ ràng mà. Cho nên chúng ta sống năm cái điều thiện là bảo đảm gia đình
chúng ta được bình an, không tai nạn, không bệnh tật, còn chúng ta phạm vào năm
cái này thì bảo đảm chúng ta sẽ không bảo đảm được sự bình an cho gia đình. Cho
nên khi theo đạo Phật rồi, thọ 5 giới rồi thì mấy con phải sống cho đúng năm
cái giới luật.
Trai thì
không nên rượu chè, không nên bài bạc, không nên hút sách, không nên thuốc phiện,
cà phê, những thứ nghiện ngập, thậm chí như trà cũng không được uống, trà không
phải ghiền sao? Vậy mà trong Thiền tông lại có trà đạo. Ngồi nhâm nhi uống từng
ly trà từng ngụm, từng ngụm, để cho tâm nó thoải mái dễ chịu theo cái nước mà
chua chát đó, gọi là trà đạo. Thật sự cái đạo gì lạ lùng vậy? Cái đạo thì tâm
phải "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không tham, không sân,
không si". Đạo gì mà còn thèm trà? Ngồi nhâm nhi một cái chum trà
như vầy thì không phải là ghiền trà hay sao? Mà còn ghiền nghiện thì như vậy là
đạo gì, đạo nghiện sao? Các con thấy cái đó là cái sai! Thế mà người ta vẫn nói
trà đạo.
Rồi người ta
cất một cái thất để 5-3 người xúm nhau lại ngồi, hay hoặc là một người ngồi đó
nấu một cái ấm trà vầy, rồi rót từng ly ngồi đó nhâm nhi, coi như là tiêu dao
như các vị tiên ở đâu trên núi vậy, chứ đâu phải Phật. Cái đó là kiểu sống, kêu
là kiểu sống vô vi, kiểu sống tiêu cực, xa lìa cuộc sống xung quanh. Đạo Phật,
tích cực lấy cuộc sống làm cuộc tu của mình, người ta chửi không giận, đó là
mình tu. Lấy pháp thế gian để giải thoát tâm mình, tức là không lìa pháp thế
gian, Phật pháp không lìa pháp thế gian. Sống thì cần mẫn, siêng năng, lao động
làm bằng mồ hôi, nước mắt của mình, thừa dư giúp người bất hạnh chứ không tham
lam, trộm cắp, ăn cắp của người khác. Một người tu hành xin cơm người khác ăn
là phải nỗ lực tu hành chứ không phải xin cơm người khác ăn để ngồi chơi, để
sung sướng đâu. Không phải!
(36:05) Cho
nên các con thấy, quý thầy ở trong tu viện ăn cơm chứ quý thầy rất cực khổ! Hằng
ngày ngồi đây mà rèn luyện thân tâm mình cho thanh tịnh, không phải là một chuyện
dễ đâu. Thà là đi ra cuốc đất trồng khoai, trồng củ để sống mà không cực bằng
cái người tu. Các con cứ hỏi quý thầy đi! Ban đêm đâu có dám ngủ mấy con, phải
thức đi kinh hành để canh chừng để không có còn hôn trầm, thuỳ miên, đâu phải
là chuyện dễ!
Còn cái người
nông dân người ta làm có lúa rồi, bây giờ chiều về nghỉ thì người ta quăng cán
cuốc đó, quăng cày đó, người ta lên, người ta ngủ thả cửa. Khuya người ta dậy
đánh bò đi ra cày ruộng cấy, rồi trưa về ăn bụng cơm, rồi nằm thẳng chân ra đó
mà ngủ, họ sướng hơn là cái người tu. Còn người tu không làm được cái điều đó
đâu! Làm được điều đó là kể như ít bữa thành trâu bò để đi cày ruộng cho họ để
trả cơm gạo, chứ không phải là cái chuyện thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét