311- TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN,
AN LẠC, VÔ SỰ
(14:59) Các
con biết, một con người không phải sanh làm một con người, mà sanh ra làm nhiều
con vật và con người. Mỗi một hành động ác thì chúng ta sẽ sanh làm một con vật
ác, một loài vật. Một hành động thiện chúng ta sẽ làm con người. Nhưng mà con
người đâu phải là toàn thiện mấy con, con người sanh ra trong đó có thiện, có
ác. Con người toàn thiện là con người như Phật, không còn tái sanh, trạng
thái "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó là con
người toàn thiện, trong đó không còn điều ác.
Nếu chúng ta
giữ được cái trạng thái bất động đó từ 1 giờ đồng hồ cho đến 6 giờ đồng hồ, thì
chúng ta đã chứng đạo. Đơn giản quá mấy con! Các con có nghe được cái trạng
thái "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" không? Đó
là cái chơn lý thứ ba, tức là chơn lý Diệt Đế của đạo Phật.
Chơn lý là
cái danh từ nói mình nghe rất cao siêu, nghe nó rất hay, nhưng mà danh từ Hán học.
Còn danh từ Việt Nam của chúng ta đó là sự thật, sự đúng như thật. Chơn lý có
nghĩa là sự thật, sự đúng như thật, không sai. Thì cái trạng thái đó hiện giờ mấy
con ở đây, người nào lắng nghe coi có đúng không: "thanh thản, an
lạc, vô sự". Chúng ta chỉ ngồi lắng lại chừng một giây chúng ta
thấy tâm mình thanh thản, thân mình không đau nhức chỗ nào thì đó là bất động,
có phải không?
(16:25) Rồi
bây giờ tâm của mình không nghĩ ngợi một điều gì thì đó là vô sự của tâm chứ
gì? Thân mình ngồi như Thầy ngồi, không làm gì hết thì thân vô sự chứ gì? Rõ
ràng thanh thản, an lạc, vô sự mấy con có không? Người nào cũng có chứ, nhưng
mà mấy con giữ được bao lâu? Một chút à! Một phút chưa xong nữa, nó sẽ nghĩ tầm
bậy, tầm bạ ở trong đó, có phải không? Có đó chứ mà bảo vệ không phải dễ đâu!
À! Còn Thầy
bây giờ Thầy ngồi, mình Thầy thì tự nó yên lặng, nó thanh thản, nó không nghĩ bậy,
nghĩ bạ là bởi vì đầu óc của Thầy hết nghĩ rồi. Hết nghĩ là tại sao mấy con biết
không? Tại vì nó không có ham muốn nữa! Còn mấy con thấy cái này còn ham, thấy
cái kia còn muốn, lát đói bụng tức là tham ăn chứ gì, có phải không? Còn lát nữa
ngồi mà yên yên là mình ngủ gục tới vầy, thì tham ngủ, có phải không? Cho nên mấy
con còn ham ăn, ham ngủ, thì mấy con làm sao "thanh thản, an lạc,
vô sự" được.
Cho nên vì vậy
phải tu, phải tu tập, tu hết sức tu để bảo vệ, giữ gìn cái trạng thái "bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự". Mà bảo vệ được nó thì coi như
là từ cái "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó
khoảng độ 6 tiếng đồng hồ liên tục mấy con, chưa một ngày, mới có nửa ngày à.
Thế mà mấy con tập được mà 6 tiếng đồng hồ thì ngay trên đó Thầy sẽ dạy các con
cái phương pháp rèn luyện cái nội lực ở trong thân của mấy con, gọi là Tứ Thần
Túc - Bốn cái lực như Thần. Để rồi từ đó mấy con có cái lực đó thì mấy con muốn
cái thân này chết thì mấy con… Bởi vì cái lực như thần mà. Cái lực thứ nhất của
Tứ Thần Túc gọi là Dục Như Ý Túc - Muốn như ý mình, mình muốn sao là thân tâm
mình làm vậy.
Đó! Mấy con
có đủ cái lực rồi, thì mấy con sẽ muốn như thế nào thì cái thân của mấy con nó
sẽ làm như vậy. Bây giờ muốn ngưng hơi thở chết, thì ngay đó nó sẽ ngưng hơi thở,
nó chết, nó dễ dàng lắm. Còn bây giờ mấy con muốn gì thì muốn nó cũng cứ thở à,
mấy con chưa làm chủ được nó mà cho nên nó cứ thở. Còn mấy con nói: "Thôi
bây giờ tao nín thở cho mày chết". Nhưng mà mấy con nín thở chừng
một phút cái mấy con nghe cái đầu của mấy con nó ve ve ve. Cái cơ thể của mấy
con nó đau khổ vô cùng, nó chịu không nổi, mấy con thở ra cái khì, có phải
không? Thì nó sống lại, nó không chết!
(18:38) Không
thể nào mà người nào mà gọi là ngồi nín thở mà được hết. Chỉ mấy con có muốn tự
tử thì lấy dây thắt cổ như vầy thì nó nghẹt quá, nó thở không được, nó dãy dụa
một hơi nó mới chết thôi, còn không thì nhảy xuống sông bị nước nó ngộp, nó thở
không được thì nó mới chết, có phải không? Mấy con thấy mấy người tự tử họ thắt
cổ, nhảy xuống sông, thì cái kiểu đó mới chết thôi chứ không còn cách nào khác
được hết.
Còn Thầy thì
không tự tử như vậy, mà Thầy khéo léo hơn, Thầy ngồi trên ghế này, xếp bằng lại,
bảo cái thân: “Tịnh chỉ hơi thở, chết ngồi đàng hoàng, không có quẹo cổ”. Thầy
ngồi thẳng thớm đàng hoàng, hơi thở không thở. Ai vô đây thấy cái thân Thầy ngồi
đây họ xúm nhau họ lạy, nói đó là ông Phật chứ gì. Mà sự thật ra nếu mà cái
thân này mà Thầy nhập Tứ Thánh Định, thì cái thân này sẽ để bao lâu nó cũng
không hôi thối.
Các con có
nghe ở ngoài miền Bắc, có nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường chứ?
Mấy con đến chùa Đậu mấy con thăm, mấy con thấy cái thân của mình mà nó khô đi,
Thầy nói đó là khỉ khô đó mấy con. Tại sao vậy? Tại vì các ngài đó nhập cái Định
tưởng, cho nên cái thân nó lần lượt nó khô đi, rồi để đó, rồi người ta thờ. Còn
đối với Thầy thì đức Phật nói: "Thân này là thân bất tịnh, cái
thân này do tứ đại hợp lại, không có gì mà quý báu hết, để lại làm gì!" Nhưng
mà Thầy muốn để lại thì không khó đâu mấy con. Đối với Thầy thì chuyện đó rất dễ!
Bởi vì nhập
trong cái định, đừng có xuất cái định đó ra thì sẽ để cái thân của mình nó sẽ
mãi mãi, nó sẽ không bao giờ mà nó hư hoại, mà nó không khô nữa mấy con. Còn
cái kia nó khô cũng như mà con khỉ người ta phơi khô, gọi là khỉ khô. Các con
thấy cái thân của Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường nó khô queo à.
Còn Thầy mà
nhập định, máu me trong thân của Thầy, da thịt như thế này, Thầy ngồi một ngàn
năm thì nó cũng y như cái người sống vậy mấy con. Cái sức Thiền định của nó, nó
hấp thụ từ những cái chất ở trong không khí nó sống. Các con sống là nhờ qua những
cái chất ăn của những cây trái, hoa quả, nó hấp thụ từ đó nó thành trái, rau cỏ,
mấy con ăn mấy con sống. Còn Thầy thì trực tiếp không cần ăn rau cải, không cần
ăn gạo thóc mà Thầy ngồi Thiền thì cái da của Thầy nó sẽ hấp thụ cái chất bổ ở
trong không khí mà nó nuôi cái thân của Thầy cho nên nó không ốm gì hết.
(20:24) Các
con thấy Thiền của Phật giáo nó rất là vi diệu, nhưng mà một cái người tu rồi,
người ta biết hay quá! Nhưng mà bây giờ mấy con mà làm được thì Thầy thấy phải
gian khổ lắm. Mấy con mà có gia đình thì chắc chắn mấy con làm không được đâu.
Bởi vì ngồi đó mà con nó khóc, nó đòi gạo thì mấy con chỉ còn nước mà co chân
chạy lo gạo cho nó ăn chứ ở đó mà ngồi, phải không? Mấy con thấy, khó vô cùng!
Cho nên hôm
nay Thầy dạy mấy con cách thức để làm chủ cái tâm khi nó có những cái ác pháp,
chướng ngại pháp thì mấy con dùng cái câu tác ý để giữ "tâm bất động,
thanh thản, an lạc". Chứ mấy con phải tu thì nó mới giữ được cái
chơn lý, cái trạng thái "bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó
từ 1 tiếng đồng hồ cho đến 6 tiếng đồng. Thì đó là phải bỏ hết cái đời sống thế
gian, mới vào trong tu viện xin một cái thất như mấy con đã thấy. Xin một cái
thất như vậy rồi ở đó hằng ngày xin người ta một bữa cơm, người ta cho mình ăn
một bữa cơm rồi ngồi đó mà tu tập.
Tu tập như
thế nào? Ngồi chơi chứ có gì đâu! Có khi ngồi xếp bằng như thầy Phước Tồn như vậy,
hoặc có khi ngồi như Thầy dựa lưng chơi như thế này. Vô đó ngồi chơi mà, đâu có
gì đâu. Nhưng mà ngồi chơi chứ không phải là ngồi chơi theo kiểu mà nghĩ ăn,
nghĩ uống, nghĩ đi ra ngoài chợ, ngoài búa, không phải là nghĩ như vậy đâu! Ngồi
chơi mà luôn luôn nhìn vào cái đầu của mình coi nó có khởi cái niệm gì.
À! Bây giờ
nó niệm, nó thấy chỗ kia có cái bánh nó muốn ăn: “Dừng lại! Ở đây không
có tham ăn nha, mày đi à. Ở đây hoàn toàn là tới giờ cho ăn là ăn, chứ không có
ăn bậy”. Mà Thầy nói như vậy cái bắt đầu nó đi mất, nó không có đòi ăn
nữa. Chứ không nó lén, nó xuống dưới nó hái trái chuối lên nó ăn đó, chứ không
phải dễ đâu mấy con! Nó ăn vặt ghê lắm, chứ không phải không đâu! Nó ngồi một
mình nó ăn tầm bậy, tầm bạ, nó thèm cái này, nó thèm cái kia.
(21:56) Rồi
nó nói: "Bây giờ ngồi đây mình buồn quá, thôi để qua thất của thầy
Phước Tồn nói chuyện một chút". Ờ! Đó là nó phá rồi. “Không có
được nha! Ở đây là một cái người phải giữ tâm bất động mà mày đi chơi như vậy
là mày không phòng hộ ý, không phòng hộ mắt, không phòng hộ lỗ tai của mình.
Mày ra ngoài đó mày tiếp thu ba cái chuyện đời mày vô đây rồi chừng nào mày cho
xong”. Phải không? Mình rầy, dạy nó như vậy thì bắt đầu cái nó không
đi, không đi lại thất của thầy Phước Tồn nữa, nó ngồi đây nó chơi.
Nó chơi có một
mình, mà nó nhìn cái tâm của nó lúc nào nó có cái gì, nó khởi cái niệm: “Ờ! Bây
giờ nghe nói đâu ở dưới Cần Thơ có cái trận lụt gì đó mà bao nhiêu người sập cầu,
gãy cầu gì đó, chết bao nhiêu người thợ đó, bây giờ thôi mình đi ra mình kêu gọi
bà con người đóng một chút ít, mình đem về dưới mình cho, làm cái việc bố thí ở
dưới". Đó! Thì bắt đầu nó ngồi ở đây nó sai rồi đó.
Thì mình điểm
mặt liền: “Cái nhân quả của mọi người thì mày có bổn phận lo tu là mày phải
giữ tâm bất động. Tại sao mày lo cái chuyện bao đồng ở ngoài?”. Mình rầy
nó liền. "Vậy thì ở đây tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự,
không được nghĩ bậy bạ". Thì bắt đầu nó lui mất, rồi bắt đầu nó
trở lại thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng mà chút nữa nó khởi nữa mấy con, nó
nhiều chuyện lắm! Cái tâm chúng ta đâu phải là cái sự bình an đâu, nó rất là
như cái chợ. Cho nên ngồi suốt ngày này qua ngày khác, luôn luôn lúc nào cũng
đuổi những cái niệm ở trong đầu của mình chứ không phải ức chế nó.
Các con biết
ức chế như thế nào? Người ta dùng các phương pháp ức chế nó thì sẽ rơi trong
các trạng thái tưởng. Như bây giờ Thầy dùng câu niệm Phật: "Nam Mô
A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật". Cho nên mấy con thấy trong
chùa các thầy cứ lần chuỗi, sợ mình ngồi không chơi nó khởi niệm chứ gì, cho
nên cứ lần chuỗi: "Nam Mô A Di Đà Phật”, một hạt chuỗi.
"Nam Mô A Di Đà Phật”, hai hạt chuỗi. Đó là ức chế
tâm mấy con. Cái đó nó nguy hiểm, nó sẽ rơi vào trạng thái tưởng.
Còn mình ngồi
chơi, tâm mình nó cứ khởi nghĩ gì thì cứ đuổi hết. Cái phương pháp đuổi đó đức
Phật dạy đó là Tứ Chánh Cần. Bốn cái pháp siêng năng, cần mẫn hằng ngày tu tập: "Ngăn
ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện pháp". Mấy con thấy
chưa?
(24:03) Mà
Thầy ngồi chơi như thế này mà Thầy đuổi hoài, tháng này chưa xong, tháng sau tiếp
tục, tháng sau tiếp. Sáu tháng sau hoàn toàn cái tâm không có còn niệm nữa, nó
ngồi vắng lặng, nó yên tịnh lạ kỳ, mà nó an lạc một cách sung sướng vô cùng!
Thầy nhắc lại,
khi mà Thầy tu Thiền Đông Độ theo Hoà thượng Thanh Từ, nhập các định thì rất
hay, vô trong các định nhập thì không thấy tham, sân, si, nhưng mà xả ra rồi ngồi
bình thường thì nó muốn đi ăn cái này, nó cũng thèm cái kia, chuyển qua cái tâm
dục nó còn rõ ràng đó, Thầy biết liền!
Cho nên Thầy
không biết cách thức nào mà để hàng phục được cái tâm niệm đó. Cho nên vì vậy
mà Thầy về cái thất của Thầy, Thầy ngồi tựa cửa, ở quê, Trảng Bàng đây. Ở đây, ở
chỗ này đây, ở đây chứ không có đâu, cái chỗ mà cái tượng Phật mấy con vô thấy
cái tượng Phật nằm, là cái thất của Thầy cất ở chỗ đó. Bây giờ là cái tượng Phật
nằm, chứ hồi đó là cái thất của Thầy cất bằng tre lá, Thầy cất ở đó. Còn mẹ Thầy
thì ở sau cái chỗ nhà khách, nhà thờ đó. Mấy con vô đó mấy con thấy cái nhà
khách, nhà thờ, đó là cái nhà của mẹ. Mẹ Thầy nấu cơm rồi đem ra cái thất cái
chỗ tượng Phật nằm, chỗ trước chùa đó, rồi Thầy ăn cơm, rồi Thầy cứ ngồi tự cửa
Thầy nhắc: "Tâm ly dục, ly ác pháp hết, không có thèm ăn, không có thèm
khát, không có gì hết nha. Phải bất động, yên lặng". Thầy
cứ nhắc nó như vậy.
Nhưng mà
không ngờ sáu tháng sau nó sạch bóng, lúc bấy giờ nó không còn có tham ăn, nó
không còn ham uống, nó không còn ham vui, nó không còn gì nữa hết. Mà Thầy bảo,
bảo thử coi: “Ly dục, ly ác pháp nhập Sơ thiền”. Nó có cái hiện tượng
kỳ lạ nó…, của 5 chi thiền của Sơ Thiền. Thầy bảo: “Diệt tầm tứ, nhập Nhị
Thiền". Thầy bảo nó: "Tịnh chỉ hơi thở", là
nó tịnh chỉ hơi thở nó nhập Tứ thiền. Thầy bảo sao nó nghe vậy.
Đó, rõ ràng là
Thầy ngồi Thầy tác ý, Thầy có làm cái gì đâu, Thầy có luyện cái gì đâu. Thầy chỉ
có giữ cái tâm bất động của mình "thanh thản, an lạc, vô sự" như
bây giờ Thầy dạy mấy con thôi, mà cuối cùng Thầy thành tựu được. Bây giờ Thầy
làm chủ được Thầy là do cái phương pháp đó. Bây giờ Thầy dạy mấy con cũng vậy,
nhưng mấy con không đủ duyên mà ngồi tựa của như Thầy, phải không?
(25:57) Cho
nên Thầy dạy quý thầy trong đó bây giờ cứ ngồi tựa cửa mà giữ tâm, nhưng quý thầy
giữ hoài không được, cứ ngồi yên một hơi, nó không nghĩ gì hết thì quý thầy gục.
Nên bắt buộc phải đi kinh hành, chứ không đi kinh hành là nó gục thiệt đó chứ
không phải đâu. Thành ra nó khó như vậy! Nó không nghĩ ngợi thì nó lại nó gục,
mà nó nghĩ ngợi thì nó không gục. Tức chứ, tại sao hai cái thằng này nó thay
phiên nhau nó đánh mình hoài mà nó không hết? Cho nên ở đây Thầy nói tu thì nó
dễ, nó không khó! Nhưng cái nghiệp của mình nó nặng quá cho nên nó lung tung,
nó đủ thứ. Vì vậy cho nên phải bền chí! Bền chí hằng ngày phải tập luyện thì
quý thầy sẽ đạt được.
Cho nên hôm
nay Thầy dạy quý thầy Nhiếp tâm và An trú. Nhiếp tâm được rồi bằng phương pháp
tác ý và An trú bằng phương pháp tác ý với những cái đề mục của sự an trú. Để
khi mà được nửa tiếng đồng hồ xong thì Thầy sẽ cho quý Thầy vào cái khu vực của
Thầy đang ở đây. Các con vào, các con thấy mấy cái thất mà xây cất kiên cố đó,
để cho gió bão không có bay mấy con đó, coi như là cái gốc bồ đề chắc chắn đó.
Chứ còn mấy cái thất mà cô Út, trong đó nó bay mấy con tiêu hết đó, bão nó tới
nó thổi, rồi lúc bấy giờ cây nó đè mấy con ở trong đó mà chết đó. Cho nên vì vậy
đó, ở đây coi như là một khi mà vào cái khu vực của Thầy rồi, một là chết trong
thất, mà hai là chứng đạo chứ không có được rời ra thất mà đi chơi, đi đầu này,
đầu kia, hay hoặc là tiếp Phật tử.
Khi mà vào
đây rồi thì nhất định là không có một người nào đến thăm nữa. Nghĩa là thăm sẽ
làm động cái người tu, uổng cuộc đời người tu mà không làm chủ được. Cho nên
các con có nghe cái thời đức Phật, đức Phật đến tìm được cái cội bồ đề, đức Phật
nói: “Thà nát xương mà không chứng đạo thì chết ở dưới cội bồ đề, chứ không
có đứng dậy khỏi cội bồ đề". Cho nên ở đây mỗi cái thất là cái cội
bồ đề của một người mà Thầy đã chọn vào đây tu.
Đó! Thì mấy
con thấy như Kim Quang, cũng là một người cư sĩ nhưng mà tu giữ đức hạnh hẳn
hoi hoàn toàn, tu Tứ Chánh Cần: "Ngăn ác, diệt ác, sanh thiện,
tăng trưởng thiện". Thầy dạy mà! Lúc mà ở ngoài bên cô Út, ở
ngoài tu viện thì luôn luôn lúc nào cũng lo tu và sinh hoạt ở trong cái cư sĩ
đoàn của cư sĩ, lúc nào cũng làm hết cái trách nhiệm, mà đứng lớp dạy nữa chứ
không phải không. Nhưng mà luôn luôn về thất mình rồi thì cứ giữ "tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" và có cái niệm nào khởi thì
dùng Tứ Chánh Cần mà quét ra hết.
(28:21) Cho
nên hôm nay Thầy xét thấy tâm nó còn một vài tí xíu nữa, coi như là nửa tiếng đồng
hồ chỉ còn 1-2 niệm. Mà hôn trầm, thuỳ miên cũng bớt rất nhiều và không còn có
nữa. Nghĩa là coi như là biết cái buổi đó bị hôn trầm, thùy miên thì đứng dậy
đi kinh hành, cho nên không có cảm thấy hôn trầm, thùy miên, cho nên được Thầy
rước vào đây để lo chuyên tu.
À! Mấy con
thấy mới được có một người, ghê gớm không! Bao nhiêu người mà mới được một người.
Và một người mà ở đây mà nỗ lực thực hiện gần bên Thầy, Thầy sẽ hướng dẫn kéo
dài sáu tiếng đồng hồ ở trong "tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Thì mấy con ở ngoài đó mà thấy một cái người mà được vào
đây rồi, thì mấy con phải nỗ lực tu làm sao để cho được như Kim Quang, có phải
không? Ai cũng nghĩ rằng mình cũng phải làm được chứ tại sao người ta làm được.
Thì mai mốt Kim Quang sẽ chứng đạo "tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự", có đủ năng lực, có đủ đạo lực làm chủ được sự sống chết,
chừng đó Thầy cho ra thất. Ra thất sẽ lấy thân giáo của mình đi chỉ dạy cho người
khác qua kinh nghiệm của sự tu tập giải thoát. Đó là cái điều mà hôm nay Thầy dạy
cho mấy con thấy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét