302- PHÁP BẢO
(39:25) Bây
giờ Thầy giải thích về pháp của Phật. Pháp của Phật cũng thực tế như Ngài.
Nghĩa là hằng ngày chúng ta làm những gì thì pháp của Phật cũng chỉ cho chúng
ta trong những hành động làm những điều đó. Nhưng mà những điều chúng ta làm có
ác có thiện. Vì vậy mà Ngài lọc lựa ra để chỉ cho chúng ta cách thức mà chúng
ta làm, làm những cái điều đó thiện thì Ngài gọi là pháp thiện, làm những điều
đó ác thì Ngài gọi là pháp ác. Pháp ác thì Ngài bảo ngăn và diệt, đừng có làm
cái pháp đó nữa, làm cái pháp đó sẽ đau khổ, sẽ không hết phiền não, sẽ gây ra
thân bệnh tật đau khổ nhiều, cho nên Ngài bảo: “Ngăn ác diệt ác, sanh
thiện tăng trưởng thiện”, hằng ngày phải cố gắng làm những điều thiện.
(40:10) Pháp
của Ngài rất thực tế, cho nên Ngài đưa ra tám cái lớp để chúng ta học.
Cái lớp
Chánh kiến để mà nhìn mọi vật, nhìn mọi đối tượng, nhìn các pháp xảy đến cho
chúng ta, tác động vào thân tâm của chúng ta để mà chúng ta biết ngăn và diệt
nó, để đem lại cho tâm hồn của chúng ta, đem lại cho thân tâm của chúng ta một
sự an lạc, một sự thanh bình, một sự an ổn, rất thực tế! Bởi vì cái pháp trong
từng hành động của chúng ta, chứ đâu phải là một cái pháp cao xa vời vợi nào
đâu, ở trong tầm tay của chúng ta đó.
Bây giờ tâm
tôi có tham, nó ham muốn một cái điều gì tức là tham, thực tế quá. Mà khi tham
thì tôi biết là ác pháp tôi ngăn diệt không cho lòng tham đó, thì tôi ngăn diệt
tức là tôi không làm theo cái lòng tham đó, tức là tôi ngăn, tôi diệt chúng chứ
gì. Cho nên Ngài bảo: “ly dục, ly ác pháp”. Đó là cách thức rất thực tế,
cái pháp thực tế, chứ đâu có dạy chúng ta vô chùa gõ mõ, tụng kinh cầu Phật, cầu
an, cầu siêu đâu. Ông Phật đâu có dạy cái chuyện làm mơ hồ đó. Mà đức Phật cũng
đâu có dạy chúng ta ngồi thiền, nhập định bao giờ. Đức Phật chỉ dạy chúng
ta: “Ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện” như kinh
Pháp cú dạy: “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành”. Phải không?
Rõ ràng là đức Phật dạy chúng ta hằng ngày, bảo chúng ta hằng ngày phải tâm của
chúng ta làm chủ “Tâm tạo tác, tâm làm chủ, tâm dẫn đầu”.
Vậy thì cái
tâm là cái ý của chúng ta, cho nên nếu mà chúng ta dẫn nó vào ác pháp thì chúng
ta sẽ khổ đau. Mà nếu cái tâm, cái ý chúng ta dẫn nó vào thiện pháp thì chúng
ta sẽ được phước báu, sẽ được sự an vui, sẽ được sự an ổn. Rõ ràng đó là giải
thoát chứ gì, nó quá thực, cụ thể, rõ ràng. Mà tâm mình có cái gì mình biết cái
nấy, thân mình có đau đớn chỗ nào biết chỗ ấy. Không lẽ cái đầu Thầy đau mà Thầy
nói cái chân đau sao, phải không? Nó thực mà, rõ ràng là rất thực. Và khi đau
thì chúng ta phải làm gì để đẩy lui cái ác pháp đó. Mà khi tâm phiền não thì
chúng ta biết nó có tham, sân nó mới phiền não thì chúng ta lại đẩy lui cái đau
khổ đó ra, làm cho thân tâm chúng ta không còn đau khổ nữa thì đó là giải thoát
chứ gì, có phải đúng không?
(42:20) Pháp
như vậy mà không quy y, bây giờ lại quy y cái pháp mà niệm Phật để cầu vãng
sanh Cực Lạc, biết ngày mai này có cõi đó không mà cực lạc? Biết ngày mai này
chúng niệm Phật trước khi chết có về được không? Mơ hồ quá! Còn ở đây “tâm
có tham tôi biết có tham”, phải không? “Tham thì ác pháp, dừng!
Không có được làm nữa”, thì như vậy nó hết tham chứ gì, thực lắm. Tại sao
chúng ta không thực hiện được cái việc này? Mà chúng ta đi thực hiện những cái
mơ hồ vậy, mà lại tin tưởng rằng đó là pháp của Phật.
Cho nên pháp
của Phật rất là thực tế, thực tế như vậy để giúp chúng ta tu tập, để giúp chúng
ta sống một đời sống có đạo đức- không làm khổ mình, khổ người. Pháp như vậy
quý vị, chúng ta có thấy cần quy y theo nó không? Cần nương tựa vào đó không? Bởi
vì mình nương tựa vào thì tâm mình có tham, có sân, có si (…) có phải vậy
không?
Cho nên ở
đây, pháp như vậy có xứng đáng để chúng ta nương tựa không? Chúng ta trở về
nương tựa với pháp đó không? Hay hoặc là chúng ta muốn đến chùa gõ mõ, tụng
kinh, cầu cho tai qua nạn khỏi? Chúng ta muốn pháp nào? Cái pháp thực tế hay là
cái pháp mơ hồ này?
Đó thì bây
giờ quý vị Phật tử chọn lấy, riêng cái phần của quý vị Phật tử chọn lấy. Còn
riêng Thầy, Thầy có bổn phận nhắc lại cái đường lối, giáo pháp, cái đạo đức của
đức Phật Thích Ca. Chọn nếu mà nó thích hợp, nó vừa với cái tầm tay của mình,
mình làm được thì mình sẽ phát nguyện quy y, nương tựa theo giáo pháp đó. Đó cái
pháp thực tế như vậy, không mơ hồ, không trừu tượng.
Nhưng quý vị
hỏi: “Như vậy là đạo Phật không có thiền định sao?” Đức Phật
nói: “Giới sanh Định”, đạo đức chúng ta không còn tham, sân, si, thì nơi
cái tâm không, tham, sân si thì đó là Định. Chứ đâu phải ngồi chong ngóc đó là
Định, khép chân như con cóc mà Định. Ở đây không phải chỗ ngồi, mà là chỗ tâm
thanh tịnh. Cho nên đức Phật nói: “Ly dục, ly ác pháp nhập Sơ thiền”.
Cái thiền của đạo Phật là cái thiền ly cái tâm ham muốn, ly ác pháp làm cho
thân tâm chúng ta được an ổn. Thì chúng ta lìa nó ra, thì ngay cái tâm lìa nó
ra đó là thiền chứ không phải đòi hỏi thiền gì nữa. Nếu đòi hỏi một cái loại
thiền nào nữa, thì cái thiền đó là của ngoại đạo, của tôn giáo khác chứ không
phải là của Phật giáo.
(44:34) Thầy
xin xác định lại điều này để cho quý vị thấy con đường của đạo Phật là phải đi
từng giai đoạn một: Giới, Định, Tuệ.
Về Giới là
phải giữ gìn tâm không tham, sân, si, phiền não thì đó là giới luật. Mà Giới tức
là ly dục, ly ác pháp, cho nên “Giới sanh Định”, từ
trong Giới mà chúng ta thực hiện được ngăn ác, diệt ác thì
ngay cái tâm thanh tịnh đó là thiền định. Khi mà đã có thiền định rồi, thì bây
giờ chúng ta phải đi sâu vào thiền định chứ, đã có thiền định thì mới nhập được
định sâu chứ, còn chưa có thiền định thì chúng ta biết cái gì mà chúng ta tu.
Đó là cái mà
từ lâu tới giờ người ta theo đạo Phật gọi là tu thiền, đều là tu sai, không
đúng. Giới luật thì tan nát, phạm phải, sống như một người thế tục, mà lại ngồi
thiền nhập định, thì thiền định làm sao thiền định được? Thiền gì mà lạ vậy? Đối
với Phật giáo thì thiền đó không đúng đâu.
Cho nên vì vậy
hôm nay chúng ta thấy rõ ràng cái giáo pháp của Phật. Thầy biết rằng quý vị Phật
tử đều là nghe nói thiền định, đều là ham. Nhưng mà muốn tu vào thiền định thì
phải đi cái ngõ nào để mà vào thiền định? Chứ không phải tập ngồi mà thiền định
được, hoặc là tập cho hết vọng tưởng là thiền định được, không phải điều đó
đâu. Đạo Phật không dạy chúng ta làm điều đó.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy rõ ràng Phật cũng thực, pháp cũng thực: “Tâm có tham
tôi biết tâm tôi có tham”. Không lẽ người đó có tâm tham mà không biết tham
à? Người đó có tâm sân mà không biết sân à? Nhưng mà để sân cho ly thì sự thật
ra nếu mà mình quyết định dứt trừ sân thì chắc dễ, cái này mình cũng biết mà để
cho nó sân cho vui thôi, cho nên cứ để cho nó sân hoài vì vậy mà nó khổ.
Chứ lẽ ra biết
sân là khổ, thì ngay đó ngắt đầu nó liền, không có được sân nữa, thì làm sao
cái tâm chúng ta sân, phải không? Như vậy là tại vì chúng ta còn thích sân, còn
thích tham cho nên mới để… Chứ còn bây giờ biết đạo Phật rồi, ngắt đầu khi biết
liền: “Không có tham!” Bây giờ giờ này có phải giờ ăn đâu mà
tham ăn. Nhất định là trưa ăn một bữa, sáng không ăn bậy, chiều không uống bậy.
Như vậy là rõ ràng mình ngắt đầu tham chứ. Đó là những cái thực tế trước mặt
chúng ta, đó là cái khi tu.
(46:35) Cho
nên ở đây, quý vị tu nên suy nghĩ đây là cái pháp thực tế, đương đầu thực tế
trong cái tâm tham, sân, si và ác pháp của chúng ta, để mà chúng ta diệt nó. Nếu
mà thấy nó thực tế thì quý vị hãy chắp tay lên để mà quy y.
Còn nếu mà
không thực tế thì quý vị đừng có chắp tay lên. Tôi sẽ quy y một cái pháp khác,
ngồi đây 7, 8 ngày để nhập định, sướng hơn cái pháp này. Cái pháp phải cấm ăn,
cấm uống, cấm ngủ, cấm đủ thứ hết làm cho tui quá khổ, tui không có quy y nó
đâu. Tui không có ly dục nữa, mà tui để tui ăn uống đầy đủ như mọi người. Nhưng
mà tui tu cái pháp giống y vậy chứng đạo. Thì quý vị đừng quy y pháp này. Để
quý vị quy y theo cái pháp đó để mà quý vị chứng đạo.
Đây là lời
chân thật của Thầy, nó hợp với mình, mình tu mà không hợp thì đừng nên theo, đừng
nên quy y nó mà mình không làm đúng, thì mình lại có tội.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét