301- PHẬT BẢO
(22:36) Trưởng
lão: Phật bảo là chỉ cho một con người cũng sanh ra từ cha mẹ, rồi lớn
lên có vợ con, rồi cảm nhận được nỗi khổ của kiếp làm người, bỏ cha mẹ bỏ vợ
con đi tu. Rồi đến khi làm chủ được bốn sự đau khổ của kiếp người- sanh, già,
bệnh, chết. Ngài trở về độ cha mẹ, vợ con và độ muôn người. Vì thế mà hôm nay
chúng ta mới có một cái tôn giáo gọi là Phật giáo.
Cho nên đức
Phật là một con người thật, con người có lịch sử hẳn hoi, ở trên hành tinh này,
là người Ấn Độ, không phải là người Việt Nam, mà cũng không phải là người Âu
châu, người Mỹ châu, mà là người Ấn Độ.
Người có cha
mẹ tại nơi quê hương đó, sanh Ngài ra, Ngài lớn lên, Ngài là một hoàng tử, Ngài
là một vị con có thể thay thế vua cha lãnh đạo một đất nước đó. Nhưng Ngài thấy
cái cuộc đời con người quá đau khổ. Trong khi Ngài đi du ngoạn trong bốn cửa
thành, ở trên thành Ngài thấy một cái tình trạng, một cái đau khổ của kiếp người
như sanh, già, bệnh, chết.
(24:00) Ở
đây trong bốn cái cửa thành này Ngài không thấy cái người phụ nữ sanh, nhưng mà
vì các nhà học giả người ta dạy chữ “sanh” là sanh đẻ, cho
nên sai. Chữ “sanh” ở đây là Ngài đi ra cửa thành cuối cùng, Ngài
thấy một vị tu sĩ Bà la môn, Ngài mới hiểu rằng, chỉ có người tu mới là giải
thoát được mà thôi, chứ còn đời người thì luôn luôn bị bệnh, già, chết. Cho
nên chữ “sanh” đây có nghĩa là đời sống chứ không phải sanh
đẻ.
Do vì vậy mà
thấy bốn cửa thành rõ ràng là đã xác định được bốn cái hình ảnh.
- Cái hình ảnh đời sống là nói lên
cái đời sống của người tu sĩ. So sánh với đời sống của thế gian thì đời sống
tu sĩ giải thoát, còn đời sống thế gian không giải thoát, đau khổ. Đó
là cái mà chúng ta cần hiểu cho đúng nghĩa. Nếu không thì chúng ta hiểu là
sanh đẻ, mà Thầy giảng cái này là sai.
Bởi vì làm
chủ sanh không có nghĩa làm chủ sự sanh đẻ, mà làm chủ cuộc sống của chúng ta.
Ví dụ như cuộc sống của chúng ta, chúng ta không tham đắm vật chất thế gian
này, vì trong giáo lý của đức Phật đã dạy chúng ta: “Các pháp thế gian là vô
thường, không có pháp nào thường hằng”, cho nên chúng ta không dính mắc.
Các pháp thế gian thì vô thường nên khổ, chúng ta bám lấy nó thì nó sẽ khổ,
không bao giờ nó đạt được cái mục đích an vui cho chúng ta.
Cho nên ví dụ
như bây giờ mình cất cái nhà, cái nhà tranh thì muốn cái nhà ngói, cái nhà ngói
rồi đến cái nhà tường, cái nhà tường rồi tới cái nhà lầu, cái muốn của mình nó
không bao giờ dừng. Cho nên càng tham thì lại càng khổ. Mà các pháp thế gian
thì vô thường, nó không thật, cuối cùng chúng ta cũng bỏ mà ra đi với hai bàn
tay trắng không còn vật gì chúng ta mang theo.
Cho nên ý thức
được tâm như vậy cho nên vì vậy đức Phật mới bỏ gia đình, bỏ cha mẹ mà đi tu.
Trong khi đạo Phật chưa có; cho nên nền đạo đức nhân bản, nhân quả chưa có, cho
nên Ngài mới bỏ cha mẹ, Ngài đi tu.
(26:01) Còn
chúng ta hiện giờ có đạo Phật, có nền đạo đức nhân bản, nhân quả, cho nên
chúng ta không được quyền bỏ cha mẹ, bỏ vợ con khi chúng ta đã tạo ra nhân quả.
Cho nên đối
với đạo Phật, có mặt đạo Phật, có mặt cái đạo đức của loài người, thì khi mà
chúng ta có vợ con, không được bỏ đi tu. Nhưng mà chúng ta ở trong cái vị trí
của người cư sĩ, có vợ con vẫn giữ gìn đạo đức, vẫn làm tốt được công việc chứ
không phải là đợi đi tu mới là lợi ích đâu.
Chính đức Phật
đã nói, không phải là người cư sĩ không tu chứng quả Alahán. Mà người tu sĩ hoặc
là người cư sĩ, hoặc là nhỏ tuổi, hoặc lớn tuổi, người nào cũng có thể giải
thoát được hết, tu tập được giải thoát hết. Cho nên cái mục đích của đạo Phật
không phải là phân biệt ở chỗ giàu, nghèo, sang hoặc là tuổi lớn, tuổi nhỏ gì,
tùy theo cái hoàn cảnh của chúng ta trong cuộc sống của chúng ta, duyên nghiệp
của chúng ta nó đến đâu thì chúng ta cố gắng khắc phục đến đó mà chúng ta thực
hiện được cái đạo giải thoát.
Cho nên khi
Ngài đi ra đến cửa thành, Ngài thấy “sanh” - là cái đời sống của tu
sĩ đó, rồi ngài thấy một cái người già, rồi một người bệnh, rồi một người chết.
Do nhìn thấy được cái nỗi khổ của con người. Chắc ở đây ai cũng biết, không có
người nào mà sanh ra mà không bệnh. Không có người nào mà sanh ra không có
đời sống. Không có người nào sanh ra mà không có già.
Chúng ta nhớ
lúc chúng ta mới sanh ra là một đứa bé nằm nôi, bây giờ nhìn lại cái cơ thể
chúng ta nó không còn là một đứa bé nằm nôi nữa, nó thay đổi toàn bộ. Nhớ lại
cái cảnh còn bé lúc chúng ta còn bé nằm nôi mà nhìn lại, trong khi bây giờ quý
vị nhìn lại nó khác xa, không giống nhau, đó là sự vô thường thay đổi, đó là
cái dần, dần đến cái chỗ già, cằn cỗi rồi chết. Cuối cùng thì bệnh rồi mới chết.
Do bệnh thì
ai chắc ở trong chúng ta ngồi trước mặt Thầy, không có người nào là không bệnh,
không bệnh này cũng có bệnh khác. Cho nên người nào chắc chắn là cũng bệnh hết,
không có ai không bệnh. Giờ nhìn xung quanh, tuy chúng ta hiện giờ còn gặp mặt
nhau trong cái dịp xuân này, nhưng mà xuân tới không biết chừng có người là mất
đi, chúng ta không còn gặp mặt nhau nữa, đó là chết. Chúng ta sẽ mất đi.
(28:05) Như
vậy là cái nỗi khổ khi mà mất đi một người, thử hỏi chúng ta biết nhau hôm nay,
gặp nhau hôm nay mà mất đi một người. Khi mà năm tới mà chúng ta nghe một người
đó mất, chúng ta cũng nao nao, cái lòng yêu thương của chúng ta đối với người
đó, không còn gặp nữa, cho nên thấy cũng khổ. Và vì vậy cho nên mất (…)
Vì đức Phật
biết cuộc đời chúng ta sanh ra để mà khổ, có gì đâu mà sung sướng?! Có gì đâu
mà hạnh phúc đâu?! Đạo Phật không phải tiêu cực, bất lực, nhưng mà biết khổ để
vượt khổ, làm tốt lại cuộc đời, biến cuộc đời chúng ta trở thành thiên đàng cực
lạc, chứ không phải đi tìm một cõi cực lạc thiên đàng nơi đâu, chính đó là cái
mục đích của đạo Phật. Vì vậy cái người mà đã bỏ cái cuộc đời để thực hiện con
đường tu của mình, để đạt được đến hôm nay, mà cũng là con người bằng xương bằng
thịt, chứ không phải là một vị bồ tát Phổ Minh ở cõi trời Đấu Xuất mà giáng trần
xuống đây, để làm xong công việc này cho chúng ta đâu. Mà chính những con người
của chúng ta, sanh ra cũng có cha mẹ, rồi khắc khoải trong những niềm đau khổ
đó, rồi chúng ta tư duy chúng ta suy nghĩ, rồi chúng ta bỏ, chúng ta thực hiện
được, chúng ta mới để lại được những cái giáo pháp này.
Cũng như bây
giờ, hiện giờ biết bao nhiêu con người ở trên cái hành tinh của chúng ta, họ
cũng khắc khoải cái nỗi khổ, rồi họ đi tìm cái chân lý, đi tìm cái triết lý để
thực hiện cái cuộc đời thoát khổ của họ, để rồi mới đem cái sự thoát khổ đó
mà giúp chúng ta. Cho nên có nhiều tôn giáo thực hiện được cái điều đó, mà cái
điều đó bằng cái tưởng, cho nên họ đưa ra cái tưởng, nhưng nó an ủi được tinh
thần, nhưng mà không thực làm chủ được sự sống chết của chúng ta. Cho nên chúng
ta thấy là một tôn giáo nào cũng có lợi ích chứ không phải là không có lợi ích,
nó có an ủi tinh thần chúng ta.
Thí dụ như
bây giờ mình đặt thành vấn đề mình theo thế giới Tây phương Cực Lạc, thì mình
tin tưởng rằng nó có cái thế giới đó, mình tin tưởng rằng có. Nhưng mà sự thật
nó không có, sự thật là không có nhưng mà tưởng rằng nó có đi, rồi hằng ngày
mình niệm Phật, mình cầu cho đến khi mình chết được sanh lên trên cõi cực lạc,
yên vui hạnh phúc đó. Cho nên cái tinh thần mà mình tin tưởng vào, nó làm cho
mình được an ủi, nó làm cho mình thấy vững vàng trong cuộc sống của mình khi gặp
những cái khó khăn. Đó là cũng là cái lợi ích cho con người, để an ủi chúng ta
trong những phút giây mà chúng ta không vượt qua được những cái khó khăn, cái bất
toại nguyện ở trong lòng của chúng ta.
(30:26) Cho
nên tôn giáo ra đời nhiều, rất nhiều tôn giáo vẫn đem lại sự an ủi tinh thần
cho họ, nhưng mà thực tế thì không thể làm chủ sự sống chết của mình. Chỉ có
duy nhất đạo Phật: Sống thực, làm thực, làm bằng rất thực tế - nghĩa là làm chủ
sự sống chết của nó, rất thực tế, không có mơ hồ, như những cái điều thực, như
Phật, không thể sai được. Và cái người mà đã để lại những cái giáo pháp này, đã
tu tập đã khổ hạnh 6 năm, gần như chết, để lại cho chúng ta. Hiện giờ mà chúng
ta tu tập được, chúng ta thấy được cái nền đạo đức mà đức Phật đã dạy chúng ta,
nền Đạo đức nhân bản nhân quả này, chúng ta nhớ lại công ơn của người này, họ
đã hi sinh cái sự sống của họ.
Các vị biết
rằng người nào cũng muốn ăn để cho nó mập, bổ, khỏe để cho được an ổn. Còn cái
người này nghe nói khổ hạnh là giải quyết được sự đau khổ thì Ngài tận cùng khổ
hạnh, ăn rất ít để cuối cùng cơ thể rất kiệt quệ, một con người vĩ đại thật!
Chúng ta làm sao nổi. Cũng như đặt thành vấn đề như bây giờ các vị ở đây, các vị
thấy nếu mà hằng ngày cho quý vị một nắm rau với vài ba hột muối để quý vị ăn,
chắc chắn là quý vị không sống nổi, thế mà đức Phật làm được. Và Thầy lên Hòn
Sơn, Thầy cũng sống với rau như vậy mà Thầy cũng sống được. Con người rất là
thích nghi, nếu mà chúng ta chịu khó tập luyện nó, nó sẽ thích nghi.
Con bò ăn cỏ
còn sống được mà, chúng ta ăn rau cũng sống được chứ có gì đâu. Nhưng chúng ta
chưa thích nghi là tại vì chúng ta quen ăn cơm, ăn bánh, thịt, cá, cho nên
chúng ta bây giờ muốn ăn trở lại rau cỏ rất là khó. Nhưng chúng ta tập luyện
thì chúng ta cũng được không có gì. Bằng chứng Thầy đã trải qua 9 tháng trời
trên Hòn Sơn, cũng làm được. Cho nên Thầy thấy con người dễ thích nghi.
Nếu mà thích
nghi với thiện pháp thì tâm hồn thanh thản, an lạc, vô sự; thích nghi với ác
pháp thì tâm hồn đau khổ, luôn luôn bất toại nguyện. Đó là sự thích nghi của
con người. Cho nên vì cái sự thích nghi đó mà chúng ta tập thành thói
quen tốt, thói quen đạo đức, người ta biết con người dễ thích nghi.
(32:24) Cũng
như bây giờ, mình chưa giam mình ở trong một cái nhà lao, thì mình thấy mình thấy
khổ sở. Nhưng mà khi bị bắt bỏ tù, người ta nhốt mình ở trong cái nhà lao, rồi
vài ba hôm sau mình thích nghi, mình thấy cũng sống như bình thường không có gì
hết. Chứ mà nếu mà không bình thường thì những người bị ở tù là họ đã chết ở
trong đó hết rồi, cho nên cái tánh thích nghi của con người rất là tuyệt vời.
Do đạo Phật
biết như vậy mới triển khai cái pháp dạy chúng ta thích nghi. Và vì vậy mà đức
Phật, Ngài đã dám hy sinh thân mình, 6 năm khổ hạnh trong rừng không ăn, rất
ít, đến khi Ngài đứng dậy không nổi, Ngài chỉ còn nằm, nhờ mấy người mục đồng đỡ
cho Ngài bát sữa Ngài mới tỉnh lại. Và từ đó Ngài mới tư duy nếu mà khổ hạnh
như thế này thì chẳng tìm ra được đạo giải thoát, cho nên từ đó Ngài ăn uống
bình thường trở lại. Ăn uống bình thường trở lại không có nghĩa là ăn ba bữa
mà chỉ ăn một bữa, ăn đầy đủ, ăn no trong một bữa mà thôi, còn dành lại cái
thì giờ thì Ngài tu tập.
Thì hôm nay
chúng ta thấy rằng đức Phật con người thật, con người chứ không phải là một vị
Thánh ở nơi cõi nào hết, người ta đã huyền thoại một cách quá đáng. Một vị
Thánh mà họ giáng trần xuống thế gian này, chắc là vị Thánh đó ngu. Thầy nói thực
sự, tại sao vậy? Nếu họ không tương ưng chúng sanh… Thầy nói thật sự bây giờ đặt
thành vấn đề trong chúng ta đây có một người nào mà tu hết tham, sân, si, mà
khi hết tham, sân, si rồi nó không tương ưng với chúng sanh thì làm sao làm con
họ được đâu mà gọi là muốn xuống đây là xuống?
Đặt thành
vấn đề như đức Phật là bồ tát Phổ Minh, một vị bồ tát mà thực hiện được cái sự
mà độ chúng sanh là tâm phải hoàn toàn thanh tịnh. Thì hoàn toàn thanh tịnh tức
là không còn tham, sân, si nữa. Mà không tham, sân, si thì làm sao mà tương ưng
với chúng sanh mà tái sanh làm con của chúng sanh được? Có còn tham, sân, si mới
tái sanh được, không tham, sân, si làm sao mà tái sanh được?
(34:10) Như
bây giờ, thí dụ như Thầy tu, Thầy hết tham, sân, si rồi mà Thầy muốn tái sanh
chúng sanh thì hằng ngày Thầy phải tu tập trở lại: phải tập tham, tập sân, tập
si. Thay vì bây giờ Thầy ăn ngày một bữa, Thầy phải tập ăn ba bữa, ăn phi thời,
ăn đủ cách trở lại. Thầy phải tập như vậy cho giống người ta mới được. Khi giống
người ta mới sanh làm con người ta được, đâu phải là chuyện dễ, nó rất khó. Cho
nên đừng nghĩ rằng cái huyền thoại của một cái người mà người ta tưởng tượng
ra, người ta đặt ra chứ thật sự người ta chưa có hiểu, mấy cái người này chưa
có hiểu.
Ví dụ như
bây giờ Thầy tu xong rồi, Thầy muốn làm chúng sanh đâu phải dễ đâu. Cho nên tại
sao mà đức Thích Ca, Ông tu rồi, Ông đi mất đi? Không phải Ông không thương
chúng sanh, nhưng mà cái tâm Ông làm sao tương ưng được với chúng sanh mà xuống
dưới thế gian này nữa?! Chỉ có con người còn tham, sân, si, thì ở nơi đó mà được
chánh pháp thì bắt đầu tu tập giải thoát được, mới đem những kinh nghiệm này
dạy lại, chứ Thầy cũng không ở cõi nào hết.
Có nhiều người
nói do Thầy nhiều đời, nhiều kiếp tu hành mới được như vậy, không phải đâu. Thầy
nghĩ rằng từ cái tiến bộ của cái loài động vật, nó lần lượt nó đi lên như vậy
thôi thì tức là Thầy làm thiện nhưng mà trong những người đó, nó có những cái
thiện tương ưng với Thầy, nhưng mà trong cái thiện đó nó còn có ác, chưa có hết,
nó tương ưng.
Nhưng mà khi
nó thiện, đến khi mà con người không còn cái thức thiện đó nữa thì Thầy không
còn tương ưng nữa. Cho nên có những người mà người ta đoạn năm cái hạ phần kiết
sử đó, thì thế gian này không có người mà đoạn năm hạ phần kiết sử đó, thì do
đó nó không tương ưng nữa thì cái người đó họ chết họ không tái sanh được.
Cho nên nó
có 33 cõi trời, tức là 33 trạng thái để mà chúng ta chết mà chúng ta không
còn tái sanh làm con người nữa. Nhưng cái thời gian mà chúng ta ở trong cái từ
trường 33 đó, nó đến khi mà nó hết cái phước báu của cái thiện đó thì nó tương
ưng với chúng sanh, thì nó mới trở thành chúng sanh.
Cho nên nói
về vấn đề mà đức Phật là một Bồ tát ở cái cõi trời Đấu Xuất mà xuống đây thì nó
không đúng. Mình không thể nào mà nói rằng… Thầy bây giờ Thầy muốn làm Phật
thì nó khó, Thầy tu tập thì Thầy làm Phật được rồi, nhưng mà Thầy muốn làm lại
chúng sanh chắc chắn là khi mà Thầy làm Phật rồi, Thầy ngán quá! Bây giờ Thầy
phải tập ăn, tập uống trở lại nè; rồi phải tập giận, tập hờn nè; rồi phải tập
ham muốn nè; rồi phải tập dâm dục; phải tập đủ cái mà Thầy ngán quá. Bởi vì Thầy
đã hiểu biết nó rồi, phải không? Thầy biết nào là bất tịnh, ăn uống là cực khổ;
nào là thực phẩm không có phải thanh tịnh chút nào hết, cho nên vì vậy đâu có
bao giờ ai mà điên mà đi tập trở lại như vậy.
(36:28) Đó
là một cái điều kiện để mà Thầy nói rằng đó là cái sai, người ta huyền thoại một
cái vị bồ tát ở cõi nào đó xuống đây, còn chúng ta chỉ là cỏ rác mới sanh lên
làm người đây thôi. Còn quý vị đó ở cao hơn chúng ta cho nên mới làm giáo chủ vậy,
không phải đâu. Cho nên tôn giáo từ con người sanh ra chứ không phải là tôn
giáo sanh ra con người.
Đó như vậy
thì quý vị cũng đã hiểu biết vì vậy mà đức Phật là con người thật, con người
cha mẹ sanh ra bằng con đường dâm dục. Cho nên lúc bấy giờ chúng ta hiểu biết
được đức Phật là một con người thật rồi, con người như mình, cũng cha sanh mẹ
đẻ như mình thì chắc chắn mình thực hiện làm như Ngài, thực hiện ý chí nghị lực
như Ngài, can trường như Ngài thì chắc chắn chúng ta sẽ làm được như Ngài. Đó
là một điều quyết chắc không sai được! Vì vậy một con người thật như vậy mà làm
được điều này thì chúng ta đặt trọn cái niềm tin ở Người, chúng ta không bao
giờ mà không tin ở Người được, một con người có lịch sử thật hẳn hoi thực sự,
chứ đâu phải con người ảo tưởng.
Ví như nói
bây giờ, đức Phật A Di Đà thì lịch sử nó không có ở thế gian rồi. Rồi nói về đức
Phật Di Lặc thì chúng ta cũng tìm không thấy cái lịch sử của ông Phật Di Lặc
này sinh ra ở chỗ nào hết. Mà cái thời đức Phật Thích Ca đã nói như vậy, đến
lúc bây giờ mà chúng ta tìm ông Phật Di Lặc thì chúng ta không thấy, mà thấy
cái ông bụng phệ bự như vậy là chúng ta tưởng tượng ra thôi chứ sự thực ra
không có ông Phật Di Lặc. Cho nên vì vậy mà chúng ta biết rằng duy nhất trên đời
của chúng ta có một cái vị, mà cái vị đó là đức Phật Thích Ca. Người đã để lại
cái chơn lý cho loài người, cái đạo đức nhân bản, nhân quả cho chúng ta hôm
nay, là con người thật và cái công ơn của người đó rất là lớn, đó là đức Phật.
(38:09) Vậy
thì đức Phật là một người có xứng đáng để mà chúng ta nương tựa vào Ngài không?
Tin tưởng vào Ngài không? Nếu mà nương tựa và tin tưởng vào Ngài thì chúng ta sẽ
xứng đáng quy y với Ngài. Ngài là con người có những đức hạnh, có những điều kiện
mà chúng ta cần phải học, cần phải theo Ngài, làm được như Ngài. Ngài làm được,
Ngài là con người làm được chắc chắn là chúng ta cũng sẽ làm được.
Còn nếu Ngài
là một vị Thánh, Ngài là một vị Bồ tát ở cõi nào, Ngài làm được chắc chắn chúng
ta không làm được, bởi vì chúng ta là con người phàm phu ở thế gian ở trên hành
tinh này còn Ngài ở cái hành tinh nào đâu đó Ngài đến đây, chắc chúng ta không
làm được.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta có sự tư duy chơn chánh, Ngài là con người thật ở thế gian này,
Ngài cũng từ đó mà Ngài sanh ra. Ngài cũng từ cát bụi mà hợp lại, Ngài cũng từ
các duyên, các gen mà hợp lại thành con người của Ngài. Ngài cũng biết đau, biết
đớn, Ngài cũng có những cảm thọ khổ sở. Ngài cũng có tâm tư tha thiết thương
yêu, Ngài cũng có những cái tình cảm như mọi con người, như chúng ta. Rồi lần
lượt Ngài cũng ham muốn điều này, Ngài cũng ham muốn điều kia chứ không phải là
không ham muốn.
Nhưng cuối
cùng Ngài mới ly tất cả những ham muốn đó, Ngài ly tất cả những ác pháp đó mà
cuối cùng Ngài thành tựu được đạo giải thoát, để lại cho chúng ta một chơn
pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét