279- TĂNG TRƯỞNG THIỆN VÔ LẬU
ĐỂ THOÁT KHỔ
(23:41) Nhưng
điều kiện mà Thầy khuyên quý Phật tử, thứ nhất là chúng ta phải học đạo đức
nhân quả, biết từng hành động nào thiện, hành động nào ác. Nhiều khi chúng ta
có những cái hành động mà chúng ta không biết thiện, cứ ngỡ rằng mình thiện
nhưng mà sự thật không thiện.
Thiện thì có
hai phần: một phần hữu lậu và một phần vô lậu. Như quý Phật tử đi làm việc từ
thiện, giúp đỡ cho đồng bào bị lũ lụt, bị hỏa hoạn, thiên tai, hoặc là giúp cho
những người bệnh tật trong nhà thương không có cơm ăn, không có tiền bạc để trả
tiền cho bệnh viện, để giúp đỡ cho những người bất hạnh đó, thì đó là thiện hữu
lậu chứ không thể nào là thiện vô lậu.
Nhưng mục
đích của đạo Phật ở đây, ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện, thì cái
thiện này là thiện vô lậu chứ không thể nào là thiện hữu lậu được. Bởi vì hữu lậu
còn đau khổ, gọi là hữu lậu còn vô lậu là không còn đau khổ trong tâm khảm của
người đó nữa. Cho nên tăng trưởng cái vô lậu chứ không phải tăng trưởng cái thiện
hữu lậu, nhưng đức Phật không cấm chúng ta làm cái việc thiện hữu lậu.
Nghĩa là
chúng ta có khả năng giúp đỡ cho những người bất hạnh từ con người cho đến con
vật chúng ta đều là một nguồn an ủi sự đau khổ chúng, đó là thuộc về Tứ Vô Lượng
Tâm, tâm Từ, tâm Bi, tâm Hỷ, tâm Xả. Thì đức Phật đã có dạy chúng ta điều này,
cho nên không cấm chúng ta làm việc hữu lậu, làm cái phước thiện hữu lậu.
Nhưng cái phước
thiện vô lậu thì rất cần cho đạo Phật. Cho nên trong Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt
ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện, thì cái thiện trong Tứ Chánh Cần này không
phải thiện hữu lậu mà thiện vô lậu. Khi mà chúng ta ở trong một cái thất, giam
mình ở trong thất để tu tập, thì chúng ta còn làm việc gì bên ngoài nữa được mà
gọi là thiện hữu lậu. Phải không?
(25:45) Chúng
ta luôn luôn để làm cái việc thiện cho chính bản thân của mình, khi mà chúng ta
làm cái việc thiện mà chúng ta hoàn toàn được giải thoát, thì lúc bấy giờ chúng
ta mới ra khỏi thất, mới làm cái thiện hữu lậu. Cũng như hôm nay Thầy ngồi đây
Thầy thuyết giảng cho quý Phật tử nghe cái con đường tu tập chánh đáng của đạo
Phật bằng con đường đạo đức, bằng con đường giới luật, thì đó là Thầy đang làm
cái việc thiện hữu lậu chớ không phải thiện vô lậu.
Còn bây giờ
Thầy ngồi ở trong thất, mỗi tâm niệm ác, mỗi tâm niệm khởi lên trong tâm của Thầy,
Thầy biến nó thành một cái đề mục ngăn và diệt, không làm cho tâm Thầy đau khổ,
bất an, mà làm cho tâm Thầy luôn luôn thanh thản, an lạc, vô sự, thì đó là Thầy
đã sanh thiện và tăng trưởng thiện vô lậu.
Quý Phật tử
thấy, cái này có lợi ích cho bản thân của người đó rất lớn, là vì người đó
không còn đau khổ nữa. Và cuối cùng người thực hiện được như vậy, cho nên khi
mà đụng mọi pháp bên ngoài, khi mà ra tiếp xúc với mọi người thì không có pháp
nào, ác pháp bên ngoài mà tác động tâm họ được, cho nên tâm họ bất động hoàn
toàn, họ làm chủ được sự sống của họ, cuộc sống của họ.
Cho nên hôm
nay quý Phật tử, thứ nhất là Thầy khuyên nhắc, thứ nhất là phải học đạo đức
nhân quả, để biết được đạo đức nhân quả. Để làm gì? Để khi mà chúng ta nhìn mọi
vật đừng thấy đúng sai phải trái mà hãy thấy thiện và ác. Một lời người đó chửi
mắng mình, mình hãy nhìn đó là nhân quả, đời trước mình chửi người ta đời nay
người ta chửi mình, tại sao mình lại giận? Vay phải trả chớ, tức là thấy bằng
nhân quả.
(27:25) Còn
thấy tui đúng mà tại sao anh chửi tui dữ vậy, thì như vậy rõ ràng là mình sẽ có
sân, mình sẽ có tức giận trong lòng mình. Cho nên cái nhìn thấy đúng pháp là
làm chúng ta xả được tâm liền, ly được dục liền, ly được ác pháp liền. Còn nếu
mà chúng ta nhìn thấy không đúng, thì ngay đó chúng ta có đau khổ.
Thì đạo Phật
bắt đầu, chúng ta giải quyết được tâm của chúng ta trước tiên cho nên chúng ta
phải làm chủ được cái tâm của mình trước cái tham, sân, si.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét