261- ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN –
NHÂN QUẢ
(06:21) Chỉ
có một người duy nhất trên hành tinh này đó là đức Phật, đã thấy được cái vòng
luẩn quẩn đó để dạy cho chúng ta biết con đường thoát khổ ra khỏi cái vòng luẩn
quẩn đó. Đó là nền đạo đức nhân bản - nhân quả. Mà nền đạo đức nhân bản - nhân
quả chỉ là một cái giai đoạn đầu trong ba giai đoạn tu tập tức là Giới - Định -
Tuệ.
Đạo Phật có
lớp lang, có lớp thấp, lớp cao, có pháp tu thấp, có pháp tu cao. Chớ không phải
muốn vô theo đạo Phật là tu lu bù, không phải đâu mấy con. Phải tu có pháp hẳn
hòi. Pháp thấp, cái người mới vào tu phải theo thấp.
Chẳng hạn
như mấy con mới là người cư sĩ mới thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Thọ là mình mới chấp
nhận quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng.
Quy y Phật
là học cái gương hạnh của đức Phật. Thấy gương hạnh đức Phật sống như vậy, giải
thoát như vậy. Chúng ta cố gắng học để cho hiểu chứ chúng ta chưa sống được như
Phật đâu.
Pháp của Phật
dạy: “Ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện”. Hàng ngày chúng ta sống,
chúng ta luôn luôn giữ gìn thân tâm của mình, không cho thân tâm của mình làm
điều ác, lúc nào cũng làm điều thiện. Đức Phật dạy thực tế mà! Có dạy chúng ta
cầu khẩn đâu, có dạy chúng ta cúng bái, cúng kiếng đâu. Đức Phật nói: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không cứu khổ các con được, ta chỉ là người hướng
đạo mà thôi”.
Ông Phật từ
chối rồi mà bây giờ chúng ta đến chùa để cầu khẩn, cầu khẩn ai mấy con? Ai cứu
khổ mấy con? Đức Phật dạy: “Chúng ta phải tự thắp đuốc lên đi”, tức là dạy
chúng ta tự cứu mình. Mà bây giờ không cứu mình, mà mình nhờ tha lực cứu mình,
thì ai cứu mình được đây?
Pháp Phật dạy
rất rõ ràng. Điều ác như thế nào? Mà điều thiện như thế nào? Dạy chúng ta hết.
Cho nên nền đạo đức nhân bản dạy chúng ta Đức Hiếu Sinh - Lòng Thương Yêu.
Trong chúng
ta ai cũng có Lòng Thương Yêu. Nhưng Lòng Thương Yêu nó có nhiều góc độ. Thương
yêu sao lại khổ? Thương yêu sao lại giải thoát?
Người ta dám
hy sinh thân mạng mình, để cứu đứa con. Người ta dám hy sinh thân mạng mình để
cứu một đứa bé trong ngôi nhà lửa đang cháy mấy con. Người ta dám liều chết cứu
người. Người ta dám nhảy xuống dòng sông để cứu người chết đuối. Người ta dám
hy sinh tức là cái lòng thương yêu, thương cái sự sống của mọi người. Sự sống rất
bình đẳng mấy con. Mọi người trước mặt chúng ta sống, người nào cũng có cái sự
sống y như nhau, không phải là bình đẳng sao! Tại sao chúng ta muốn cướp sự sống
của người khác? Vì cướp sự sống của người khác chúng ta mới trộm cắp, cướp giật
của người ta để làm cái sự sống của mình. Mình mới nạt nộ dữ tợn, mới chửi mắng
người khác, đó là cướp sự sống của người ta, mình đâu có quyền làm như vậy.
Cho nên đức
Phật dạy chúng ta ái ngữ, dùng lời nói ngọt ngào, êm ái đối xử với nhau. Bởi vì
sự sống của chúng ta bình đẳng, không được ai có quyền chà đạp lên sự sống. Đó
là con người đối với con người.
Còn con vật
có sự sống không mấy con? Có! Có sự sống chứ! Sự sống của nó cũng bình đẳng như
chúng ta, nó cũng muốn sống chứ nó có muốn chết bao giờ! Tại sao chúng ta nỡ
tâm mà bắt chúng giết hại, ăn thịt. Mấy con sống có bình đẳng với sự sống
không? Bắt con gà cắt cổ, làm thịt để mình ăn, rồi còn nói “Vật dưỡng nhân”.
Nhân dưỡng gì? Nuôi con gà để bắt con gà ăn thịt, thì điều đó có công bằng
không mấy con? Mấy con nuôi con gà, rải một nắm thóc, chúng quấn quýt bên mấy
con như đứa con của chúng ta. Tại sao mà nỡ tâm mà cắt cổ, ăn thịt? Mấy con thấy
con vật không? Con chó, con mèo, con vật gì mấy con nuôi là quấn quýt bên mấy
con.
(09:49) Nhưng
mỗi khi mấy con cho mình là người có một cái sự hiểu biết thông minh hơn loài vật,
tìm mọi cách có thể giết con vật nào cũng được cả hết. Con trâu, con bò bao lớn
mấy con, vẫn giết như thường. Đó là chúng ta không bình đẳng trong sự sống, tức
là Đức Hiếu Sinh chúng ta không có mấy con.
Cho nên ở
đây, ở đây Thầy muốn nói chúng ta phải học từ cái đạo đức nhân bản. Con vật có
thể giết con vật mà ăn thịt nhau, chúng ta con người không thể làm điều đó mấy con.
Thế mà bây giờ chúng ta nhìn thấy mọi người, ai cũng có cái gương mặt giống với
nhau, ai cũng có một đầu óc hiểu biết như nhau, thế mà chúng ta lại làm một cái
điều mà thiếu tình thương như vậy. Cho nên, học Đạo Đức Hiếu Sinh là điều cần
thiết cho mấy con. Đó là cái giới thứ nhất mà các con thọ Tam Quy, Ngũ Giới mà
trong các chùa người ta thường dạy, gọi là: Giới Cấm Không Sát Sinh. Không sát
sinh là không giết hại chúng sinh mấy con! Mà không giết hại chúng sinh thì
chúng ta dám nỡ nào cầm dao giết con người không mấy con? Đó mấy con thấy! Từ
cái chỗ mà chúng ta giết hại chúng sinh không có gớm tay, thì giết con người vẫn
dễ dàng.
Mấy con biết
một trăm ngàn, một triệu bạc ở trong túi mấy con, người ta dễ giết mấy con, người
ta lấy. Một chiếc bông đeo tai thôi, một chiếc nhẫn cà rá thôi, mà người ta đã
thấy, người ta dám đập mấy con té xuống xe, người ta giật lấy. Đó là người ta
có bình đẳng trong sự sống không? Người ta có thương yêu sự sống không? Như vậy
là xã hội chúng ta đạo đức đang xuống cấp mấy con. Những tệ nạn xã hội gây ra
quá nhiều đau khổ.
Cho nên ở
đây hôm nay mà Trung Tâm An Dưỡng ra đời được, chúng ta sẽ cất những ngôi trường
cho cô, bác, anh, chị, em chúng ta vào đây học. Các con là những người phật tử
được về đây an dưỡng, được nghỉ ngơi, học tập đạo đức trước tiên. Đạo Đức Hiếu
Sinh, Đạo Đức Ly Tham; ly, lìa cái lòng ham muốn, ham danh, ham lợi. Chúng ta
không phải lìa cái lòng tham lam để rồi chúng ta tiêu cực. Chúng ta không tham
lam. Nhưng mà chúng ta đem hết sức cần lao để làm, để nuôi sống bằng mồ hôi nước
mắt của mình và giúp đỡ những người bất hạnh khác mấy con.
Có những người
khuyết tật, có những người bất hạnh sinh ra không có cha mẹ, có những người già
cả không người thân mấy con. Còn bao nhiêu sự bất hạnh trong xã hội. Chúng ta sẽ
thành lập Trung Tâm An Dưỡng, có khu an dưỡng cho những người già. Để mọi người
đến với chúng ta, chúng ta đem cái tình thương yêu của chúng ta đối với họ như
cha mẹ của chúng ta. An ủi họ những khi họ nhớ gia đình, nhớ người thân của họ
không còn, con. Đó là chúng ta đem tình thương đến với họ.
Chúng ta đem
tình thương đến với trẻ mồ côi như người cha, người mẹ đến với các đứa trẻ mấy
con. Chúng ta thương yêu, đùm bọc như vậy. Chúng ta nuôi nấng chúng như cha mẹ
nuôi, bởi vì chúng bất hạnh mấy con. Sanh ra cha mẹ mất đi, sanh ra cha mẹ đem
gửi cho trại mồ côi này hoặc nơi kia cho người khác nuôi, tội lắm mấy con! Một
đứa bé cần có tình thương của cha mẹ, thế mà cha mẹ không còn, đó là những trẻ
mồ côi.
Các con có
thấy những người bị chất độc màu da cam không? Khổ lắm mấy con! Đau lòng lắm mấy
con! Ai đã gây ra những nỗi đau khổ này đây? Đó là chiến tranh mấy con. Chúng
ta không kết án một người nào hết. Nhưng mà chiến tranh, mà chiến tranh do đâu
mà có mấy con? Do lòng tham mấy con. Nước này tham nước khác, để bắt dân nước
khác làm nô lệ. Cho nên, người ta mới cướp nước với nhau. Vì vậy, mà chúng ta
vùng lên để mà đấu tranh đem lại nền độc lập cho dân tộc của chúng ta. Thì biết
bao nhiêu cô, bác, anh, chị, em chúng ta đã nằm trên mảnh đất này, đã không còn.
Cho nên hôm
nay đất nước chúng ta được độc lập. Nền đạo đức chúng ta xây dựng, thì xây dựng
quê hương chúng ta có đạo đức, đó là điều cần thiết cho mấy con. Đạo đức nhân bản
- nhân quả rất tuyệt vời! Nó làm cho chúng ta có một con người có đầy đủ cái nhân
tính, nó không còn có thú vật đó mấy con, đem lại sự hạnh phúc.
(13:52) Đạo
đức nhân bản - nhân quả sẽ giúp cho mấy con sống không làm khổ mình, khổ người.
Lời nói ngọt ngào, ái ngữ. Không bao giờ nói lời nói làm cho người ta buồn phiền,
người ta đau khổ, không được con. Nạt nộ người khác là sai, xưng hô gọi mày tao
không đúng cách. Không có đúng văn hóa mấy con!
Hôm nay, Thầy
nói đây là một cái giai đoạn đầu, mà bắt đầu chúng ta còn những sự khó khăn
hơn. Là chúng ta cùng nhau hợp sức nhau để chúng ta xây dựng cho được một cái
Trung Tâm An Dưỡng mấy con. Bắt đầu từ cái chỗ chúng ta đi làm kinh tế mấy con.
Làm kinh tế để rồi chúng ta nuôi dưỡng các cụ già neo đơn khó khổ, các trẻ mồ
côi, các người khuyết tật. Họ không làm ra được tiền mấy con, chúng ta phải
làm.
Như vậy đầu
tiên thì các con sẽ góp sức, góp công với nhau, góp tiền, góp của với nhau. Có
ít chúng ta gửi giúp nhau, để chúng ta cùng làm những cái điều giúp ích. Bây giờ
chúng ta làm kinh tế để chúng ta có một cái đồng ra, đồng vô, có một cái nguồn
lợi. Từ cái nguồn lợi đó, chúng ta mới cất những cái khu; cái khu cho các trẻ mồ
côi; cái khu cho những người bất hạnh; cái khu cho những người khuyết tật; cái
khu cho những người già mấy con.
Lần lượt
chúng ta sẽ từng bước đi lên. Bây giờ chúng ta phải nghĩ phải làm kinh tế gì, để
cho có cái nguồn lợi? Thí dụ như giờ, chúng ta mở một cái siêu thị. Chúng ta
đem những cái hàng hóa, chúng ta bán lại cho những người khác. Lấy cái đồng lời
đó chúng ta chuẩn bị để nuôi dưỡng; để xây dựng các cơ sở trên cả nước, các nhà
cửa, lớp học, tất cả những điều này. Và lấy đó chúng ta trả lương cho những người
nuôi những cụ già, nuôi những trẻ mồ côi. Những người đứng lớp, người ta dạy
cho những người này. Mình trả lương sòng phẳng mấy con. Đó là cái mục đích của
chúng ta.
Rồi lần lượt
chúng ta sẽ biến dần nó trở thành một cái làng Nguyên thủy. Tất cả những người
mà lao động đều có những nhà cửa ở trong cái khu vực đó. Đó là Trung Tâm An Dưỡng
Từ Thiện Chân Lạc.
Con cháu của
các con, của các cụ, các bác hiện có mặt ở đây, sẽ là những nhân viên, những
công nhân viên, những người làm trong cái Trung tâm này. Ngày đi làm, trong giờ
tối chúng ta có những giờ các cháu, cả gia đình các cháu đều được vào lớp học đạo
đức. Xây dựng các cháu trở thành người đạo đức. Vừa là những người có công ăn
việc làm, vừa giải quyết được cái lao động. Đó là Trung tâm ra đời, mục đích để
giải quyết những cái nỗi khổ của xã hội. Thất nghiệp là một nỗi khổ, mà Trung
tâm ra đời làm kinh tế. Nó cất những nhà máy, có những cái nơi có thể sản xuất
ra. Từ vật dụng của nông dân, chúng ta biến thành thực phẩm, biến thành những vật
dụng, để rồi chúng ta sản xuất bán khắp trong nước. Lấy cái lợi đó, chúng ta
làm cái việc từ thiện mấy con, làm cái việc lợi ích cho nhau.
Cho nên hôm
nay, chúng ta mới bắt đầu thì chúng ta đóng góp nhau. Chúng ta gom góp nhau,
đóng với nhau. Thì nếu mà điều kiện ở đây không có ai kêu gọi mấy con giúp đỡ
những điều này, thế kia hoặc là cổ đông. Cổ đông là gì? Thường thường người ta
kêu cổ đông để làm một cái nhà máy hay hoặc một cái cơ xưởng gì đó, thì người
ta kêu cổ đông. Để làm lời rồi chia ra, có phải không? Còn ở đây, cái lời mà
chúng ta làm, chúng ta bỏ vào xây dựng. Xây dựng cái làng làm việc từ thiện mấy
con.
(17:28) Thí
dụ như, chẳng hạn bây giờ các con có một cái số vốn, các con có bỏ năm cái cổ
đông. Các con chỉ cần bỏ một cổ đông vào đây để mà giúp cái vốn ở trong cái
Trung Tâm An Dưỡng này. Để giúp, để xây dựng cơ sở, cái cơ sở Trung Tâm An Dưỡng
của chúng ta sau này. Cái cơ sở từ thiện mấy con, thì mấy con bỏ cổ đông này. Nếu
mà mấy con bỏ cái số tiền này để ra xây dựng, mấy con chỉ xây dựng có một cái
thất mà thôi, có một cái nhà nhỏ mà thôi. Còn mấy con bỏ vào cổ đông, cổ đông
này sẽ làm cái đồng lời ra, thì cất biết bao nhiêu cái nhà mấy con, có phải
không? Các con không dùng nó, mà các con gửi lại cho Trung tâm. Các vị làm cái
công tác từ thiện này là vì lợi ích cho mọi người, không phải riêng có con. Mà
trong đó, nếu mà trong gia đình con có những cái điều gì cần thiết. Hoặc là con
đến đó, con ở trong một, hai ngày, năm, mười ngày vừa được học tập, vừa được an
dưỡng trong đó. Con cũng có cái phần được thừa hưởng trong đó, không mất cái phần
đó đâu.
Cho nên vì vậy,
mà các con có sự đóng góp nhau. Mà các con không có, thì các con lấy công sức của
mình. Thì cất một cái nền nhà hoặc là khiêng một cái giỏ cát hay đất, hay hoặc
là làm một cái …cỏ cho sạch sẽ, đều là lấy công sức của mình làm được hết. Đó
là mình đóng góp nhau để làm.
Hôm nay, trước
mặt Thầy mấy con về đây, đó là cái sự nói lên được cái sự đoàn kết của chúng
ta. Được cái hình thức nhìn thấy đoàn kết. Bây giờ về tinh thần chúng ta phải
đoàn kết như thế nào để làm đây? Không phải là trong một giờ, hai giờ, trong một
ngày, hai ngày mà làm ra, mà còn nhiều ngày. Không có nghĩa là mấy con phải ở
riết ở đây mà làm cái này đâu. Mấy con thấy dành được năm, mười ngày, mấy con đến
đây giúp đỡ. Rồi mấy con về gia đình lại.
Lần lượt cái
Trung tâm, Trung tâm lớn lên, lớn dần, có cơ sở. Thì ở đây mọi người, người ta
sẽ rước mấy con về đây. Lần lượt mấy con sẽ sống trong Trung tâm, sống rất là
bình đẳng với nhau. Nhà nào cũng giống như nhà nào. Cái tổ chức ở đây, cái
Trung tâm chúng ta, nhà nhà đều giống nhau. Thí dụ như mấy con đến đây, mỗi người
có một cái nhà, thì nhà người này giống người kia. Chớ không phải nhà người này
hai tầng, mà nhà người kia trệt. Ở Trung tâm nó bình đẳng với nhau, nhìn vào
chúng ta sẽ có một sự giáo dục.
Nhưng đó là
một sự tổ chức của Trung tâm. Người ta đi vào cái khu vực của Trung tâm, đường
xá đâu ra đó. Luật lệ giao thông không có cảnh sát, nhưng rất là cẩn thận trên
những bước đường. Cũng có xe cộ trong khu vực của chúng ta. Làm sao tổ chức như
vậy? Cho nên khi mà Thầy vào cái khu rừng như thế này, mà nếu thành lập, phóng
lô, làm đường, tất cả mọi cái trở thành một cái đô thị. Thì mấy con thấy đời sống
ở trong đó có nhà máy, có cơ xưởng có nơi để làm, sản xuất để làm. Có chợ búa để
buôn bán, cũng giống như đó là cái Trung tâm rồi. Chứ không phải Trung Tâm An
Dưỡng, chỉ có năm ba cái nhà như thế này được. Nó sẽ đi vào cái mục đích xây dựng.
Nó làm lợi ích cho bản thân mọi người. Nó làm lợi ích cho mọi gia đình. Nó làm
lợi ích cho xã hội, cho quê hương, đất nước mấy con. Nhà nước họ hiểu biết, họ
cho phép chúng ta, chúng ta cùng nhau đoàn kết nhau làm mấy con. Đó là việc
làm. Đây là cái giai đoạn đầu để xây dựng nền đạo đức của chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét