260- XÂY DỰNG TRUNG TÂM AN
DƯỠNG
(02:06) Hôm
nay, Thầy về đây thăm các con, được gặp mặt các con tại đây. Đã cùng chung sức
nhau, góp sức với Thầy Thanh Quang để thành lập cái Trung Tâm An Dưỡng Từ Thiện
Chân Lạc. Một ước ao mà từ xưa Thầy tu tập, Thầy ước ao có ngày hôm nay. Chờ
mãi, chờ mãi suốt bao năm, ba chục năm trời! Hôm nay mới được cái giấy phép, để
mà cho chúng ta xây dựng cái Trung Tâm An Dưỡng, thì đó là cái ước nguyện của
Thầy. Làm sao có những nơi chốn, để rồi đem cái nền đạo đức nhân bản - nhân quả
mà dạy cho các con. Nếu không có chỗ làm sao dạy các con được. Con đường của Phật
giáo thì quá rõ ràng cụ thể rồi.
Phải bắt
đầu đi từ giới luật đức hạnh. Mà đức hạnh là đạo đức nhân bản - nhân quả sống
không làm khổ mình, khổ người, khổ chúng sanh. Đem lại cảnh sống của thế gian
này là một cảnh Cực Lạc, Thiên Đàng. Nếu chúng ta sống đúng đạo đức đó thì thế
gian này là Thiên Đàng, Cực Lạc, không còn đi cầu ở chỗ nào mà có Thiên Đàng, Cực
Lạc nữa chỉ ở đây mà thôi.
Từ lâu các
con nghe nói Cực Lạc, nghe nói Thiên Đàng trong các tôn giáo khác, nhưng sự thật
là ảo tưởng mấy con. Vì chúng ta không biết cái cảnh giới nào đem lại hạnh phúc
cho chúng ta. Cho nên chúng ta ao ước có một cảnh giới Thiên Đàng được hạnh
phúc, có một Cực Lạc để an vui trọn vẹn. Nhưng làm sao có được, mấy con?
Cái sự ao ước
đó, bằng chứng các tôn giáo đã để lại cho chúng ta. Ngày hôm nay, muốn cầu cho
những linh hồn người chết cũng trở về Cực Lạc để được sống hạnh phúc, an vui
nhưng có đâu mà có.
Chỉ có sự thật,
con đường của đạo Phật mới dựng lại cho cuộc sống của chúng ta Cực Lạc, Thiên
Đàng. Chết đi chúng ta cũng sẽ ở trong Cực Lạc, Thiên Đàng chứ đâu! Sống mà
không ở trong Cực Lạc, Thiên Đàng thì chết làm sao ở Cực Lạc, Thiên Đàng được mấy
con?
Chân lý của
Đạo Phật rất rõ ràng: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự” đó là chân
lý, một sự thật mấy con. Trong các con ngồi trước mặt Thầy, người nào cũng có
cái trạng thái đó hết. Chúng ta chỉ lặng lẽ để nhìn lại cái trạng thái tâm của
chúng ta thanh thản. Chắc ai cũng nhận ra được và cơ thể của chúng ta an lạc
chúng ta cũng nhận ra được trong một phút giây. Rồi vô sự lúc bấy giờ trong ý
chúng ta không khởi một niệm nào hết thì đó là vô sự và thân của chúng ta không
làm một hành động nào hết là vô sự mấy con.
Có đúng
không? Người nào cũng có cái trạng thái đó hết. Rồi các con ngồi đây, các con
nhìn không gian của chúng ta, coi có trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự bên
ngoài không? Các con thấy gió thì lung lay cây cỏ, mà không gió thì bất động,
có phải không mấy con? Mà bất động là vô sự. Ở bên ngoài có thanh thản, an lạc;
cả vũ trụ có thanh thản, an lạc, vô sự; nơi thân tâm chúng ta có thanh thản, an
lạc, vô sự có đúng không mấy con? Đó là cái chân lý của vũ trụ. Mà làm sao
chúng ta về đó được mấy con, làm sao về được? Bởi vì chúng ta chỉ hiện bây giờ
chúng ta sống cao lắm một phút thanh thản, an lạc, vô sự. Rồi bao nhiêu sự! Đời
bao nhiêu chuyện khổ đau sẽ khởi lên nữa? Làm cho chúng ta làm sao thanh thản,
làm sao an lạc được mấy con, làm sao vô sự được phải không?
Cho nên
chúng ta phải tập. Tập như thế nào? Sống như thế nào để bảo vệ được cái chân lý
đó, cái sự thật đó? Để sống mãi, sống mãi cho đến khi chúng ta bỏ cái thân vô
thường này. Cái thân này không phải là của ta đâu, của nhân quả đó mấy con. Do
nhân quả cho nên chúng ta mới sinh ra cái thân này để thọ bao nhiêu sự khổ
trong thân này.
(05:56) Cho
nên cái thân này đâu phải của ta, chúng ta đã lầm chấp, chúng ta không hiểu,
cho nên chúng ta lo chính là chỗ này. Cho nên hở một chút nào thì chúng ta cũng
dễ giận hờn, phiền não, đau khổ nhưng nó là của nhân quả.
Nếu mấy con
không sống trong hành động nhân quả, làm sao mấy con có thân này? Không thiện,
không ác làm sao có thân này? Mà khi có thân này, thì mấy con cứ mãi hành động
thiện ác để rồi tiếp tục lại có thân khác nữa. Trong vòng luẩn quẩn mấy con.
Trong vòng đau khổ luẩn quẩn mà không có lối thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét