253- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý TẠO
RA Ý THỨC LỰC
(00:01) Trưởng
lão: Sao, hôm nay lên thăm Thầy có gì không con?
Phật tử: Dạ bạch Thầy hai vị ở đây là đệ tử
của Cô Hạnh Liên. Hai vị nghe Cô sắp lên đây ở, cho nên cũng lên thăm Thầy, sắp
tới cũng muốn quy y rồi lên ở với Thầy đó Thầy. Dạ xin phép được quy y với Thầy
ngày hôm nay luôn.
Trưởng
lão: Thôi được rồi mấy
con cứ ghi tên, tuổi với địa chỉ, Thầy sẽ ghi trên cái điệp phái Thầy sẽ cho
các con cái pháp danh. (Dạ). Coi như thành đệ tử của Thầy rồi
thì về cố gắng mà tu tập. Chứ cũng không có gì hết. Rồi thỉnh thoảng về thăm Thầy.
Rồi có những cái khoá học Đạo Đức gì đó thì trong những ngày chủ nhật rồi mấy
con về mấy con học. (Dạ)
Thầy ở đây
thì coi như là cố gắng để dựng lại cái nền Đạo Đức đó con.
Phật tử: Dạ dạ. Kính bạch Thầy.
Trưởng
lão: Có gì không
con?
Phật tử: Mấy cô trò của tụi con hôm nay lên
đây một lần nữa cũng cung thỉnh Thầy từ bi hoan hỷ yêu thương chúng con, mong
Thầy ở thế gian trụ thế lâu dài để chúng con được nương theo Thầy để tu tập cho
đến ngày thành đạo, kính Thầy hoan hỷ.
Trưởng
lão: Rồi không có
sao đâu! Chừng nào Thầy muốn chết Thầy nói Thầy chết. Mấy con yên tâm. Nhưng mà
cố gắng tu cho được mấy con. Tu cho được để còn thay thế Thầy, thế rồi cái thân
vô thường thì cũng có ngày cũng phải đi chứ không thể mà ở đây được mấy
con. (Dạ)
Cho nên cố gắng
lên. Mấy con về đây rồi Thầy sẽ hướng dẫn cho cách thức tu tập, tu tập theo căn
bản từ cái thấp đi lên cái cao. Ba mươi bảy pháp của Phật là ba mươi bảy phẩm
trợ đạo đó, đi từ cái thấp lên cái cao dần, cho đến khi mình làm chủ
cái sự sống chết, thì lúc bấy giờ coi như là xong rồi, thì Thầy đi là được. Thầy
mong cho mấy con tu xong rồi Thầy đi, chứ để cứ kéo dài Thầy sống hoài, nó cực
lắm mấy con.
Ăn nó cũng cực
lắm chứ đâu phải mà ăn sung sướng đâu: nhai, nuốt rồi ăn rồi phải rửa bát, rửa
chén … Các con thấy cái ăn ở đời thì người ta thích nhưng mà đối với người tu
rồi người ta thấy cái ăn người ta cực lắm. Nhưng mà sống phải ăn chứ sống mà
không ăn làm sao sống được, mấy con. Nhưng vì mấy con mà ở lại sống mà cố gắng
mà nuốt ba cái đồ bất tịnh này. Có phải không mấy con? Cho nên cố gắng tu mấy
con. Tu đi! Tu cho được. Thầy dạy mà Thầy tin rằng mấy con không nỗ lực chứ mấy
con nhiệt tâm là mấy con sẽ tu được, sẽ làm được.
(02:49) Kết
quả nó sẽ cụ thể, nó rõ ràng lắm mấy con. Tự nơi thân của mình nó có cái nội lực
rất là vĩ đại. Tại mình không có luyện tập, chứ mình luyện tập thì mình làm chủ
được nó qua cái ý thức lực, cái pháp Như Lý Tác Ý của Phật đó mấy con, nó trở
thành cái ý thức lực rất là vĩ đại. Mình muốn sống thì sống, muốn chết thì chết,
muốn làm sao nó làm vậy. Bệnh đau muốn không bệnh đau thì nó không bệnh đau, mấy
con khỏe.
Cuộc đời
mình như vậy, ai chửi mắng mình, bảo “Đừng có giận hờn” thì nó
không có giận hờn, mình la cái tâm mình một cái nó không biết giận nữa, có phải
sướng không? Đó gọi là Ý Thức Lực. Người ta nói gì nói, người ta nói oan ức gì
đó: “Không có giận hờn à nha” thì cái tâm mình nó trơ trơ, nó
không giận hờn. Nó biết nghe lắm chứ đâu phải không biết nghe đâu? Chẳng hạn
bây giờ con ăn, tập ăn ngày một bữa mà nó muốn ăn, thì con nói: “Không
muốn ăn nữa, ăn ngày một bữa thôi”, thế thôi nó không ăn. Mà năm mười lần vậy
thì bắt đầu nó quen rồi nó không có đói nữa luôn, có đúng không? Tức là mình
làm chủ được rồi.
Thầy nói đơn
giản cái ăn nó như vậy, nó mới làm chủ được, thì tức là cái thân này cũng phải
làm chủ được chứ sao? Ăn để sống, mà giờ không ăn thì cái thân nó chết, mà giờ
làm chủ được cái sống của nó thì phải làm chủ được cái chết chứ? Có phải không?
Mình cho nó ăn giờ nào nó ăn giờ nấy, chứ đâu có ăn bậy bạ được? Thì mấy con thấy
Phật giáo nó có cái uy lực đàng hoàng mà, có cái lực mà? Có phải không?
Tại vì mình
muốn ăn mình mới ăn nhiều chứ còn mình không muốn ăn thì ăn một bữa thôi. Có
đúng không? Mấy con thấy không? Cho nên thực tế lắm mấy con. Thầy nói thật mà,
mấy con theo Thầy đi, Thầy bảo ăn một ngày một bữa thì cứ ăn một ngày một bữa,
chết Thầy bồi thường cho. Làm gì chết được! Thầy bảo tới giờ ngủ là ngủ mà giờ
thức là thức, mà nó không nghe nó thức thì cứ phải chịu, nó cũng chết, Thầy bồi
thường cho. Đâu làm sao chết được, phải không? Bởi vì mình còn cho nó ngủ chứ
đâu phải không cho đâu? Tại mày không ngủ mày ráng mày chịu.
Tu tập theo
Thầy dễ lắm mấy con. Mà mình thì có gan dạ, chứ đừng có chạy theo nó thôi. Nó
muốn buồn ngủ phải chạy theo nằm ngủ, tức là mình không làm chủ chứ gì? Rồi riết
rồi bắt đầu nó quen rồi tới giờ bảo ngủ thì nó phải lo nó ngủ, chứ không ngủ nó
chết làm sao? Có đúng không mấy con?
Thôi, mấy
con đứng hết vậy mấy con? Mấy con ngồi ghế hết đi con.
(05:09) Ráng
cố gắng! Mấy đứa biết Thầy rồi, từ đây về sau ráng nỗ lực tập. Ở trong gia đình
của mình tập sống đạo đức, mình thương yêu, mình tha thứ những lỗi lầm của người
khác, lỡ người ta có nói lời nặng nhẹ gì mình thì mình tha thứ. Đời không có gì
hết, các pháp đều vô thường. Thân này cũng đâu phải là mình đâu, của mình đâu
mà mình chấp nó chi để cho mình giận hờn, phiền não mấy con? Cho nên mình buông
xuống hết cho tâm hồn nó thanh thản, an lạc, vô sự cho sung sướng hơn. Cho nên
từ đó cái ý thức của mình hiểu, rồi cái pháp tác ý phải nhắc nó hoài, chứ mấy
con không nhắc nó hiểu chứ rồi nó quên, nó quên rồi nó sân tầm bậy, tầm bạ, nó
làm cho mình đau khổ. Con hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét