242- TU HÀNH CÓ THỨ LỚP
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay có duyên đến thăm Thầy. Thầy nhớ, con, không quên.
Phật tử 1: Dạ con nhớ Thầy quá.
Trưởng
lão: Sao, có tu tập
được gì chưa con, ngồi đi con không phải đứng đâu, ngồi đi.
Phật tử
2: (…)
Trưởng
lão: Con cứ ngồi đi
rồi mai mốt Thầy dạy cho, ráng tu mấy con, tu giới luật nghiêm chỉnh, phải tập
luyện hàng ngày, phải siêng năng mấy con, chứ còn nếu mà lười biếng, biếng trễ
mình tu nó không vô.
Thì mình tập
nó thành một cái thói quen, một cái thói quen thì nó là cái tư tưởng của mình
chứ không phải là thói quen hành động suông đâu. Cho nên cái tư tưởng đó, bây
giờ mình nhiếp tâm, mình để cho nó yên nó đạt được cái chất lượng nhiếp tâm và
an trú, thì mình tập từ từ, dần dần chứ không có ức chế tâm, rồi nó thành cái
thói quen nó không có niệm.
Chứ còn ức
chế nó không niệm thì nó lọt trong tưởng. Cho nên tu tập phải biết cách, không
biết cách thì tu sai hết.
Con ngồi đi
con, con ngồi đi! Thầy ngồi còn con đứng làm Thầy thấy tội con quá, ngồi đi
con! Thầy cho phép mà con, không có gì đâu, rồi có gì thưa hỏi Thầy con.
Còn nhỏ thì
mấy con đi học thì tốt, còn nếu muốn tu mà thật sự có một cái hướng đi để cho
mình biết tu để được giải thoát, thì từ cái chỗ mình tu rồi thì cái kinh sách
Phật cái gì mình cũng thông. Thì qua kinh nghiệm của mình, mình đọc cái câu
kinh đó thì mình biết pháp đó.
Còn mình
chưa có tu, chưa giải thoát thì mình đọc cái câu kinh đó mình hiểu qua cái sự
chưa giải thoát của mình nên đó là lý thuyết, cái lý thuyết suông. Cho nên hầu
hết các học giả cũng đọc kinh sách Phật nhưng mà viết ra nó không phải có cái
kinh nghiệm, có cái kinh nghiệm làm chủ sự sống chết của mình, cho nên mới nói
chung chung thôi, cho nên mình đâu có biết đường nào mình tu tập.
(02:16) Còn
cái người người ta tu, người ta thực hành nó qua kinh nghiệm rồi, người ta làm
chủ được sự sống chết, người ta làm chủ bốn sự đau khổ nên người ta biết, cái
pháp này đức Phật dạy nó làm chủ cái bệnh.
Cái pháp này
làm chủ cái tâm- ‘sanh’. ‘Sanh’ là cái cuộc sống, cái tâm của
mình người ta nói, người ta mắng, người ta chửi mình không giận, mình không lo,
mình không tham, không muốn nữa, thì đó là cái tâm.
Còn cái thân
mà bệnh đau thì cái đó là cái cảm thọ, sanh, già, bệnh, chết, mà bệnh mà, mà
cái tâm nó mới vui vẻ, nó không có buồn phiền nó không có lo lắng thì cái thân
già nó quắc thước nó không có giề giề, nó không có lụm cụm. Tại vì nó vui, cái ảnh
hưởng của cái thân, nó ảnh hưởng của cái tâm ghê gớm lắm. Cho nên một cái người
mà vui vẻ, họ không bao giờ có một cái chuyện buồn rầu lo thì cái thân họ nó khỏe
mạnh tới chừng chết nó hồi hồi cái rồi chết à.
Còn mấy con
lo, giận hờn, phiền não, lo lắng, lo đói, lo no, đủ thứ hết thì chết nó đau nhức,
nó nằm nó rên la, nó đủ thứ rồi nó mới chết. Cho nên cái người mà cái tâm họ “bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì đến khi họ chết thì họ nằm xuống
họ bảo chết thì nó chết, họ bảo sống thì nó sống.
Chứ nó có
cái cái lực của nội tâm khi mà cái tâm thanh tịnh, nó không còn tham, sân, si,
mạn, nghi- ngũ triền cái- nó không có thì tự trong cái tâm thanh tịnh đó nó lại
có một cái nội lực, nội lực của nó là Tứ Túc, bốn cái lực như Thần mấy con. Cho
nên muốn chết, nó chết, muốn sống, nó sống. Mình bảo hơi thở tịnh chỉ ngưng là
chết, mà mình, tại ý mình muốn nó chết cho nên mình bảo nó không thở nữa thì chết.
Các con do
làm chưa được là tại vì các con chưa biết cách tu, mà muốn tu cái đó mình phải
tu cái gì, từ cái pháp nào đến pháp nào? Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo chứ đâu ít,
nó rõ ràng, ba mươi bảy phẩm, ba mươi bảy pháp môn chứ đâu có phải có một pháp
môn, nhưng mà vào đầu nó phải tu pháp nào trước, nó không biết, chưa biết mà
làm sao mà tu được, có phải không?
(04:20) Thì
mấy con Ngũ Căn, Ngũ Lực thấy không? Năm cái căn: mắt, tai, mũi, miệng, thân của
con phải tu cái đó chứ. Tức là tu cái phòng hộ nó, mà phòng hộ nó thì để cho nó
đừng có theo mắt mà nó thấy cái người kia nó khởi ra cái ham muốn, nó theo cái
tai nó nghe người ta nói ngọt ngào quá nó thích, mà người ta chửi mắng nó, nó
giận, có phải không? Mình phải phòng hộ nó, cho nên mình phải vào Ngũ Căn, Ngũ
Lực mình phải tu cái đó trước, có phải trong Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo là không
phải là Ngũ Căn, Ngũ Lực trước không? Có phải không? Mình phải tu cái đó trước.
Để tai, mắt
của mình nó rảo ra, nó đón nhận những cái đó làm sao tu được. Con tu gì tu nó
cũng không hết tham, sân, si đâu. Có đúng không? Mấy con thấy pháp của Phật nó
rõ ràng mà.
Cho đến Tứ
Niệm Xứ mấy con biết Tứ Niệm Xứ là nó cái lớp thứ bảy của Bát Chánh Đạo, Chánh
Niệm- Tứ Niệm Xứ.
Mà Tứ Chánh
Cần nó là Chánh Tinh Tấn, con thấy Chánh Tinh Tấn là lớp thứ sáu.
Mà thứ bảy
trong Bát Chánh Đạo, thứ bảy là Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ.
Mà Chánh Định
là Tứ Thánh Định. Cho nên Tứ Thánh Định là cái lớp cuối cùng của Bát Chánh Đạo
mà. Thế mà vào ngồi thiền nhập định, thế mà đi học mỗi Thiền Định không, biết
gì mà Thiền Định?! Mà người ta học tới lớp thứ tám người ta mới dám nói Thiền Định.
Lớp Chánh Kiến
chưa xong mà muốn đòi lớp thứ tám, thôi rồi, các người muốn làm Phật sớm, kiểu
này chắc là Phật gỗ, Phật xi măng, có phải đúng không mấy con?
Bởi vì đạo
Phật nó là cái chương trình giáo dục đào đạo, có ba mươi bảy, ba mươi bảy pháp,
Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo. Nó phải tu tập trong cái lớp Chánh Kiến, phải học tu
cái lớp nào, nếu không Chánh Kiến thì chúng ta làm sao hiểu biết, chúng ta
phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình, có phải không? Phòng hộ nó mới
bảo vệ nó chứ không khéo nó phóng ra nó nghe, nó thấy, rồi nó khởi tâm ham
thích ở trong này đủ thứ thì làm sao, cho nên phòng hộ nó mới giữ giới luật
nghiêm chỉnh. Ăn ngày một bữa thì có phòng hộ chứ không phòng hộ nó lén nó ăn.
Bởi vì nó đói mấy con, nó đói nó lén nó ăn. Nó nghĩ rằng, nó lén ăn cục kẹo đâu
có tội lỗi gì, nhưng mà nó tội lớn lắm, ăn phi thời đó.
(06:19) Cho
nên cái người tu giới luật người ta nghiêm chỉnh lắm, người ta thông suốt, người
ta không có ăn phi thời đâu. Phật đã dạy mà thọ Sadi rồi thì mười giới, có cái
‘giới không ăn uống phi thời’, vậy không ăn uống phi thời thì phải ngủ
nghỉ không phi thời. Còn đằng này muốn ngủ hồi nào thì ngủ, thức hồi nào thì thức,
cái kiểu đó phi thời ác pháp.
Các con thấy
phạm giới nữa, đi ra thì mắt nhắm, mắt mở, đạp kiến cái rộp mà không biết. Như
vậy mấy con tu theo đạo Phật mà cái gì kỳ lạ vậy? Khi mà Thầy thấy hai người,
khi đi từ ngoài đó vô Thầy biết ngay kiểu này là thiếu cách thức, đi mà nói
chuyện cái kiểu này mà đi như vậy đâu phải là cái người tu sĩ của đạo Phật, oai
nghi tế hạnh đâu có.
Các con thấy
chưa, cho nên đối với Thầy nó đơn giản lắm, từ học giới luật đức hạnh, rồi cách
thức phòng hộ thân hành, khẩu hành, ý hành của mình như thế nào? Đi, đứng, nằm,
ngồi, từ đó người ta có cái phương pháp gọi là Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Hằng ngày những
oai nghi Chánh Niệm Tỉnh Giác thì người ta biết người tu sĩ đó ra làm sao, còn
khi nhìn mấy tu sĩ mà đi kiểu này thì chúng sanh chết hết, đó mấy con thấy
chưa?
Cho nên khi
mà khép vô cái khuôn khổ mà giới luật thì mấy con sẽ thấy cấp Giới, nó có ba cấp
của đạo Phật mà Giới, Định, Tuệ, cấp Giới buộc lòng mấy con phải học tu như thế
nào để giới luật được thanh tịnh? Cái cấp Giới nó nặng lắm để nó ‘ly dục,
‘ly ác pháp’ mấy con, mà giới luật chưa xong thì không bao giờ ly dục
được. Cho nên buộc lòng ở đây phải cất từng cái thất nhỏ nhỏ cho mỗi người ở
riêng. Tại sao ở chung mấy con nói chuyện quá trời thì sao mà tu, ở chung, ở
riêng vậy đó mà thất này nó còn viết thơ ném vô thất kia nữa chứ. Làm thinh nó
chịu không nổi. Không, Thầy nói, còn không lén lén không thấy cô Út, len lén mà
núp đằng sau mà nói chuyện cho nó đã, thật sự tu như vậy là tu làm sao được.
(08:35) Cho
nên ở đây có người quyết tâm tu vì vậy mà mới có đạt được kết quả, chấp nhận được,
khép mình trong cái khuôn khổ kỷ luật của Tu viện. Rồi Thầy sẽ kiểm tra từng
chút, khuyên dạy mình trên Tứ Chánh Cần- ‘ngăn ác, diệt ác pháp, sinh thiện,
tăng trưởng thiện’ thì mình luôn luôn có pháp Như Lý Tác Ý. Cái pháp
Như Lý Tác Ý mình dùng cái ý, “ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” mà,
lấy cái ý mà dẫn.
Thí dụ như
bây giờ Thầy muốn cho tâm mình bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì
phải dùng cái pháp Như Lý Tác Ý chứ sao, thì Thầy có tác ý trước chứ, chứ không
cái tâm mình nó biết cái gì bây giờ? Mình phải nhắc nó: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự", ngồi đây chỉ giữ cái tâm này đừng có nhớ
nghĩ bậy bạ. Đó mình dặn nó vậy rồi mình ngồi im lặng vậy.
Lần đầu tiên
thì nó hơi chút nó nhớ nghĩ bởi vì nó quen cái thói nó đã nghĩ bậy rồi, cho nên
nó chưa nghe thì nó nghĩ sang một cái niệm gì đó thì mình tác ý nhắc lại: “Tâm
bất động thanh thản…”, giờ mày còn nghĩ hả. Ta đã dặn rồi mà không có nghe
à, phải không? Mình cứ rầy cái tâm mình hoài, tức là mình huấn luyện cái tâm của
mình mà. Do đó đó nó được kéo dài thêm chút, nó nghe nói nó cũng giật mình, nó
nghe chút.
Nhưng mà rồi
cái thói quen nó thì nó lại phóng cái niệm nữa thì mình lại nhắc nó lần nữa, nhắc
nó lần nữa, nhắc hoài mà ngày nào cũng nhắc nó vậy thì hồi nó hoảng hồn khi mà
cứ nhắc hoài vậy thì túc là nó sẽ im lặng mà không ức chế chút nào.
Còn bây giờ
mấy con mà dùng câu niệm Phật này: “Nam Mô A Di Đà Phật”, cố gắng
niệm để cho đừng có vọng tưởng thì bị ức chế tâm rồi.
(10:10) Chứ
mấy con có dẫn nó đâu, mấy con có pháp gì đâu, cứ niệm, bắt cột cho nó, cột cái
tâm trong câu Niệm Phật. Còn cái ông không biết nữa, ông dùng cái hơi thở ông
hít vô, thở ra, ông sổ tức ông đếm một hai, ba, bốn, ông cũng cột cái tâm ông
trong hơi thở chứ không gì khác, nó đâu có đúng.
Định Niệm
Hơi Thở về hơi thở, đức Phật dạy thì có mười sáu cái Định Niệm Hơi Thở, cái đề
mục Định Niệm Hơi Thở. Pháp Thân Hành Niệm thì đức Phật dạy hai, thêm hai cái đề
mục nữa là mười tám. Còn ông Xá Lợi Phất dạy cho Mục Kiền Liên về hơi thở lại
mười chín cái đề mục. Có cái hơi thở sao mà quá nhiều, tới mười chín cái đề mục
vậy mà bây giờ mình chỉ sổ tức, rồi tùy tức, rồi thôi hết không biết gì nữa,
thì mấy con đi vô tới đâu, nó không có tới đâu.
Cho nên cái
pháp mà hơi thở là cái pháp luyện nội lực cho có Tứ Thần Túc, bởi vì thân hành
nội, thân hành nội là cái hoạt động nội thân của chúng ta, cái hơi thở ra vô,
cái mà tương quan trợ hỗ cho mình hoạt động là quan trọng nhất, mình không thở,
thôi hoạt động nó chết, mình chết, có phải không? Còn bây giờ mình không đi thì
cái thân mình ngồi, còn mình ko nhúc nhích cái tay thì cái tay nó có sao đâu,
nó không có chết. Nhưng mà cái hơi thở nó không thở là mình chết đó. Cho nên nó
thuộc về thân hành nội, nó tự động, nó tự động cho nên đừng có nương vào hơi thở
mà tu bậy bạ, nó sai, cho nên mà mỗi lần mà về hơi thở thì đức Phật dạy mình phải
có câu tác ý.
Thí dụ như
muốn cái thân này được an ổn, không niệm thì phải tác ý chứ không phải: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô. Thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi cứ tập trung hít
vô, thở ra, điều đó tu sai, tu sai chưa biết. Cho nên bây giờ muốn cái tâm nó
yên tĩnh, nó không niệm thì: "An tịnh tâm hành, tôi biết tôi hít
vô. An tịnh tâm hành, tôi biết tôi thở ra", có phải không? Bảo mày an
đi, đừng có nghĩ niệm gì khác hết thì cái tâm bây giờ nó nghe lời, nó không có
niệm nữa. Thì mình có phải mình nương cái hơi thở mình dừng cái niệm không?
Không, không phải đâu.
(12:18) Tự
cái tâm nó nghe theo cái pháp tác ý đó mà nó không niệm. Có phải pháp của Phật
nó hay vô cùng (…) tại người ta không hiểu, tại vì có tu tới đâu đâu mà biết.
Có ai mà làm chủ thân tâm này bây giờ đâu mà biết.
Cho nên cứ
cái ông này đẻ ra cái pháp về hơi thở chút, ông kia đẻ thêm cho chút. Cho nên Lục
Diệu Pháp Môn không phải là ngài Trí Khải Đại sư đẻ ra nó thành Lục Diệu Pháp
Môn - “Sổ, tùy, chỉ, quán, hoàn tịnh” có phải không? Ông chưa
có tu chứng gì hết, ông đẻ ra thêm cái pháp môn lục diệu, chết chìm hà chết.
Người ta, mỗi
câu người ta tác ý, bây giờ cái tâm các con thấy cái lòng của mình, mình rõ
ràng nó còn thèm ăn, tức là nó còn tham chứ gì: "Quán ly tham, tôi
biết tôi hít vô. Quán ly tham, tôi biết tôi thở ra". Mình bảo cái tâm
của mình ly cái tham ăn đó đi.
Chưa tới giờ
ăn mà mày thấy cô Út nấu nướng cái gì thơm thơm mày thèm, mày không giữ được,
có phải không? Mình dùng cái hơi thở mình tác ý để khi mà cái tâm mình nó biết
hơi thở ra vô và câu tác ý thì nó lại quên cái miếng ăn thơm phức kia kìa.
Không biết hôm nay cô Út, cô chiên xào gì mà mùi thơm quá.
Các con thấy
trong cái vấn đề tu tập mình phải biết được cái tâm mình từng chút chứ, chưa có
đến giờ ăn mà bây giờ mày đói quá, mày muốn chết, mà giờ cứ để cho nó như vậy,
nó đói, nó thèm, nó nghe cái mùi thơm đó, nó muốn ăn thì nó thành, huân thành
nghiệp, nghiệp tham.
Cho nên nhờ
cái câu Như Lý Tác Ý, mình tác ý theo cái đề mục của Phật dạy thì nó nương vào
cái câu đó thì nó quên cái mùi thơm, cái mùi mà ngon của thực phẩm nó quên đi
mà nó ở (…) Các con thấy hay không, đức Phật đúng là một cái nhà tâm lý, biết
phương pháp để hướng dẫn cho con người để diệt cái lòng tham muốn. Mà chính cái
nguyên nhân sinh ra đau khổ con người là lòng ham muốn. Cho nên cái chân lý thứ
hai đó, cái nguyên nhân sinh ra đau khổ, Khổ đế phải không? Cho nên trong cái vấn
đề mà Tứ Diệu Đế, là bốn cái chân lý của đạo Phật nó rất rõ ràng cụ thể.
(14:57) Cho
nên cái nguyên nhân đó mà nó chủ thể của nó tạo tác, nó theo, nó tạo tác, nó điều
khiển cái hành động thân, miệng, ý của mình. Thì trong cái thân của mình nó có
ba cái hành động: ý suy nghĩ chứ gì, cái miệng thì mình nói ra chứ gì, còn cái
thân mình thì làm cái việc hành động này, làm cái hành động khác có phải không?
Ba cái hành
động đó gọi là hành động nhân quả, nếu nó không làm thiện thì nó làm ác chứ nó
không làm cái gì chệch. Nó không chửi người ta thì nói ngọt ngào, nói lời ngọt
ngào, an ủi người ta thì rõ ràng là do miệng. Mà nó nghĩ bữa nay tính ta làm
cái này để cho ra tiền nhiều bằng cách là phải như thế này, như thế khác, thì
coi như là cái hành động mà nghĩ để cho mình tiền nó gom về cho mình thì biết
bao nhiêu cái người khác phải nghèo khổ.
Thí dụ như
bây giờ có một số người làm việc, bữa nay mình tính cách này đó, chiều nay mình
trả nó thay vì mỗi đứa bảy chục thì mình trả nó có năm chục thôi. Nói, tụi bay
hồi nãy làm, trưa nay tụi bay nghỉ hơn nửa giờ (…) Đó các con thấy mà tụi nó
làm rất mệt nhọc thì nó phải nghỉ hơi một chút xíu, thì thay vì mình mở rộng
lòng của mình, mình cho nó thêm cũng được có gì đâu. Lại tính từng cái thời
gian tụi nó nghỉ, lại cắt cái lương của nó đi, thì như vậy rõ ràng là mình tâm
tham. Mà cái hành động như vậy thì các con thấy cái ý nghĩ của mình như vậy,
cái nghĩ ác chứ đâu phải ý nghĩ thiện.
(16:34) Ý
nghĩ thiện là thấy mấy đứa nó nghỉ vầy, thấy nó làm việc nắng nôi, cực khổ thật
tội nghiệp, chiều nay trả thêm nó năm chục, có phải không? Như vậy, mình nghĩ
như vậy đó là cái ý thiện đó mấy con, thì Thầy nói như vậy mấy con thấy, từ ở
trong cái ý chúng ta tư duy suy nghĩ có thiện có ác chứ.
Cho nên đức
Phật dạy chúng ta: “Ngăn ác, diệt ác, sinh thiện, tăng trưởng thiện”,
dùng cái ý luôn luôn lúc nào cũng ở trong thiện pháp chứ không được ác pháp. Mà
khi nó một cái điều gì làm cho người ta khổ thì đó là ác pháp, chúng ta ngăn diệt
liền ngay lập tức, có phải không? Các con ngồi đây cái niệm ở trong đầu mấy
con, thì niệm thiện, niệm ác chứ gì? Nếu niệm thiện thì mấy con tăng trưởng lên
mà niệm ác mấy con diệt, phải không? Có như vậy là mấy con luôn luôn sống ở
trong thiện, cho đến khi mà cái niệm toàn thiện thì cái con biết cái niệm toàn
thiện là cái niệm nào không? Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chứ
nó không còn niệm nào nữa, toàn thiện hết, mà cái đó là chân lý Diệt đế mấy
con, có phải không? Cái trạng thái Diệt đế mà người ta gọi là Niết Bàn đó.
Tứ Diệu Đế
thì nó có: Khổ đế, Tập đế, Diệt đế, Đạo đế, có phải không? Vậy thì Diệt đế là
cái ‘trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự’. Tâm nó
bất động. Thanh thản, thì nó ngồi thanh thản. Thân nó thì an lạc. Vô sự, nó đâu
có làm cái gì đâu, thân nó ngồi như con vậy, nó có làm gì đâu, thân nó không
làm này, rồi cái đầu nó không nghĩ thì nó có làm gì đâu, có phải vô sự không? Chứ
còn bây giờ con ngồi, con không có làm gì hết mà cái đầu cứ nghĩ cái này, cái
kia thì con đâu phải là người vô sự, nó hữu sự giữ dữ lắm đó. Đó thì mấy con thấy
rõ ràng không?
Cho nên đạo
Phật dạy chúng ta hoàn toàn vô sự. Mà bây giờ trong đầu chúng ta hữu sự chúng
ta biết, vô sự chúng ta biết. Thì ngồi lại chúng ta có biết được không? Nhưng
mà khi mà đến Tứ Niệm Xứ, mấy con tu rồi, không bây giờ có niệm mấy con, tâm nó
sẽ ở trong trạng thái bất động đó.
Cho nên đức
Phật xác định: “7 ngày, 7 tháng, 7 năm” người đó chứng đạo. Nghĩa
là bây giờ Thầy suốt 7 ngày mà luôn luôn ở trong cái trạng thái bất động
đó, thanh thản, an lạc, vô sự thì người chứng đạo, đâu có phải
cần tu tới 7 tháng đâu, mau quá có 7 ngày mà tu xong rồi còn đâu.
(18:56) Đó
ông Phật xác định được thời gian mấy con, bước qua Tứ Niệm Xứ…
Tứ Chánh Cần,
sao Ông Phật Ông không xác định cái thời gian, các con thấy cái pháp mà Tứ
Chánh Cần đức Phật nói: “7 ngày, 7 tháng, 7 năm” đâu?
Nhưng mà bước
qua Tứ Niệm Xứ, khi mà người tu tập Tứ Niệm Xứ thì đức Phật xác định: “7
ngày, 7 tháng, 7 năm” rất rõ ràng. Đạo Phật đâu có tu lâu, cao lắm người
nào đó là bảy năm là quá tu lâu, mà bây giờ coi sơ sơ, mới vô đây đã ba, bốn
năm rồi mà chưa thấy gì hết, thì mấy con thấy đạo Phật đâu phải khó đâu.
Thầy thấy đạo
Phật rất dễ, người ta vừa ngộ được, người ta bỏ sạch xuống hết, chỉ ôm bình bát
đi ăn xin. Trong thời gian đi xin thì chúng ta phải trả những cái nghiệp. Đi ra
ăn xin, chúng nói, cái ông này làm biếng mà nghe thấy bực mình, thôi về cày ruộng
đi thì bây giờ đâu có tu được.
Chửi gì chửi,
mắng gì mắng, mình chỉ nhắm vào cái chỗ tâm bất động mà thôi.
Đâu phải đức
Phật ngày xưa không bị người ta chửi mắng đâu, người ta chửi dữ lắm chứ đâu có
ít nhưng mà đức Phật làm thinh. Mà bảo đệ tử của mình đừng vì người ta chửi,
người ta khen mà mừng mà giận hờn. Mà hãy hiểu biết, người ta chửi, người ta mắng
mình đúng là vì mình phạm giới, mình hãy sửa mình, đừng phạm giới nữa. Còn người
ta chửi mình sai thì có gì đâu mà giận hờn người ta, người ta nói không đúng,
có phải không, mấy con thấy?
Cho nên đức
Phật dạy đệ tử của mình rất kỹ và mình bây giờ theo đạo Phật mà không nương
theo cái gương hạnh của đức Phật tu hành thì thấy quá dở.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét