232- NHỮNG KHÓ KHĂN TRONG
TU TẬP
(13:49) Cho
nên vì vậy mà hôm nay mấy con về đây, mấy con thấy. Tu viện bây giờ cứ lần lượt
phát triển chứ đâu phải Tu viện Thầy nói sóng gió mà bây giờ nó mất đâu. Các
con về đây càng ngày thấy nó phát triển càng lớn hơn. Nhưng mà trong cái sự
phát triển nó như vậy là từng mồ hôi nước mắt các con đóng góp với Thầy, chớ Thầy
làm sao mà có tiền? Bây giờ cái nhà này cũng do các con cất ra chứ Thầy làm sao
cất đâu. Rồi các con qua bên kia, các con nhìn một cái dãy mà để rèn luyện cái
nội lực để cho các tu sĩ. Mà khi Thầy đã kiểm tra họ đến cái mức độ để mà luyện
thần lực, luyện Tứ Thần Túc. Thì mấy con thấy những cái dãy nhà mà Thầy cất cho
họ Chuẩn bị cho cái tư thế để mà từ đó đem những người mà tới trình độ mà tu
luyện thần lực, thì họ phải tách lìa. Họ sẽ đi vào một cái khu để được gần bên
Thầy, Thầy mới hướng dẫn cho họ từng chút. Để không họ luyện sai thì nó trở
thành cái lực ma.
Các con biết
nó không đơn giản đâu. Càng tu cao thì nó càng có cái khó khăn của cái cao. Còn
sự tu thấp thì nó có cái khó khăn của tu pháp thấp. Chẳng hạn bây giờ mấy con
nhiếp tâm để cho cái tâm mình không có niệm, không khởi một vọng tưởng nào hết,
nó cũng không đơn giản đâu mấy con. Ngồi một hơi cái có vọng tưởng, nghĩ cái
này nghĩ cái kia, thì như vậy nó không phải dễ.
Cho nên cái
sự tu tập phải cần được cái sự rèn luyện. Người ta biết được mình phải tu như
thế nào? Làm sao? Người ta dạy cách thức. Muốn cho không vọng tưởng trong 30
phút phải làm như thế nào? Phải tập luyện như thế nào? Người ta có cái phương
pháp Dẫn Tâm Vào Đạo. Dẫn cái ý của mấy con vào cái chỗ nào, nhiếp vào chỗ nào
thì luôn suốt 30 phút không một niệm nào khởi ra. Nó có phương pháp. Còn mấy
con ngồi hít thở, hít thở. Dùng hơi thở hít thở để tập trung cái sự hít thở đó,
nhưng một chút có niệm khởi. Mấy con không biết pháp, các con hiểu chưa? Bây giờ
đi kinh hành hơi cái bắt đầu, mới đầu thì còn biết bước đi, sau đó nó quên đâu
mất hết, nó nghĩ gì tùm lum tà la hết. Đi chợt nhớ: “Trời nãy giờ nghĩ bậy bạ
quá!” Các con thấy không? Cái tâm của mình đó đang động mà bây giờ để tu tập
cho nó trở về với cái sự tịnh của nó. Nó yên lặng, nó bất động, nó vô sự thì cả
một vấn đề chớ đâu phải là. Đó là cái khó của người mới tu.
(15:55) Nhưng
cái người tu cao cái khó của nó khác. Luyện sai cái thần lực thì nó trở thành
tà lực. Nó trở thành tà lực, nó hiện ra những cái tướng trạng, nó bắt đầu trở
thành như người lên đồng nhập cốt. Ôi thôi, nó nói chuyện như là tà ma nhập nó
thì mấy con thấy làm sao? Chỉ có nước bây giờ chở xuống nhà thương điên Chợ
Quán ở Biên Hòa thôi, chớ còn cách nào? Cũng như bây giờ mấy con tu, rồi mấy
con tu sai đi, lúc nào cái miệng mấy con cũng lắp bắp, lắp bắp thầm thầm gì
trong đó. Trời đất ơi! Bây giờ nó nói cái gì hoài mà có biết đâu, các con hiểu
chưa? Đó là loạn thần kinh. Tất cả những cái này đều phải có một sự hướng dẫn của
một vị Thầy. Chứ không khéo tu cao nó gặp những khó khăn đó, gọi là bị loạn tưởng
hay là rối loạn thần kinh, các con hiểu chưa? Mà tu thấp thì nhiếp tâm để cho
cái tâm mình nó đừng có niệm khởi, nó cũng là một cái vấn đề. Nó không phải dễ!
Còn ngồi đây
mà tu để mà xả tâm để ngăn ác diệt ác thì nó lại ngủ, phải không? Nó không có
niệm gì hết, nó lại lặng vô nó ngủ. Ngủ một hơi nó thức: “Trời nãy giờ nó mất
tiêu”. (16:52) Con thấy sao mà cái chướng ngại kỳ con người? Cho nên
tất cả những cái này đều phải được một cái người có kinh nghiệm, người ta hướng
dẫn cho mình trong cái vấn đề tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét