231- TỰ DO TÔN GIÁO - NHIỆM
VỤ CỦA TÔN GIÁO
(08:47) Hôm
nay mấy con được về đây. Trong một cái đoàn của mấy con về đây, từ xa xôi về
đây. Thầy mong rằng nếu mà có đủ điều kiện, Thầy sẽ về Hà Nội. Thầy sẽ thăm,
coi thử coi chùa Ngô như thế nào? Mình sinh hoạt đúng pháp luật của nhà nước.
Nhà nước cho mình tự do tôn giáo, nhưng mà tự do tôn giáo trong pháp luật nhà
nước, chứ không ngoài pháp luật. Cho nên mấy con thấy rõ ràng là tu sĩ ở đây,
Thầy thành lập cái Tăng đoàn, cái Ni đoàn. Nhưng mà không phải không có giấy tờ,
nhà nước phải chứng nhận hoàn toàn. Chúng tôi là những người tôn giáo, nhưng mà
tôn giáo trong pháp luật của nhà nước. Nhà nước chấp nhận phải ký tên chứng nhận
cho chúng tôi là người theo tôn giáo đó hẳn hoi, phải chứng nhận chớ làm sao?
Nhà nước đã là nói rồi: “Tự do tín ngưỡng trong pháp luật chứ không phải ngoài
pháp luật.” thì chúng tôi làm đúng. Nhà nước chấp nhận đây là Phật giáo. Đúng
là cái người tu của Phật giáo thì nhà nước phải ký tên, phải chứng nhận cho
phép chúng tôi Khi mà gia đình chồng con, cha mẹ chúng tôi cho phép xuất gia,
thì chúng tôi là người sanh tại địa phương đó, thì nhà nước phải chấp nhận, phải
chấp nhận. Bởi vì tôi tự do tín ngưỡng mà, nhưng mà tôi trình lại cho nhà nước
biết rằng tôi theo cái tôn giáo đó, có được không? Pháp luật của nhà nước mà,
Nhà nước chấp nhận cho tôn giáo đó đúng. Đất nước này chấp nhận tự do tín ngưỡng
mà, chớ đâu phải.
Bây giờ thí
dụ như có một cái tôn giáo nào mà đất nước này không chấp nhận, mà các con đến
xin phép, nhà nước có chấp nhận cho phép không? Đâu có cho. Thí dụ như bây giờ
các con theo đạo Vô thượng sư Thanh Hải, thì thử hỏi ông nhà nước này, ông cho
phép không? Đâu có cho. Phải không? Các con thấy không? Một tôn giáo mà nhà nước
là cái người mà người ta lãnh đạo đất nước, người ta thấy cái này nó sẽ tai hại
thì người ta không có cho. Còn đất nước người ta mong cái tôn giáo đó đem lại
cái đạo đức cho dân tộc thì cái người tín đồ đó là dân tộc của đất nước đó chứ
gì, các con thấy chưa? Cho nên nhà nước phải chấp nhận, phải ký tên đóng dấu
cho mấy con. Sau đó thì Thầy, bắt đầu mấy con xin xuất gia, Thầy cho các con xuất
gia với Thầy. Thầy là Bổn sư của mấy con, thì Thầy sẽ ký tên đóng dấu. Các con
xuất gia tại Tu viện Chơn Như, có nơi có chốn hẳn hoi. Ở huyện Trảng Bàng, tỉnh
Tây Ninh, đất nước Việt Nam, có nơi có chốn đàng hoàng chứ gì? Do đó, do cái sự
đồng ý của gia đình của các con, Thầy mới cho. Còn không có đồng ý thì Thầy đâu
có cho được. Các con hiểu chưa?
(11:13) Rồi
bây giờ chính quyền ở đó, do cái sự đồng ý của gia đình, do cái sự chấp nhận
cho mấy con tu theo Thầy. Từ đó chính quyền mới dựa vào đó, mới xác nhận đây là
đúng sự thật theo Phật giáo. Nhà nước phải chấp nhận cho mấy con xuất gia, có
phải không? Bây giờ đưa cái giấy đó về đây, Thầy mới đưa cái Giáo hội, cái Ban
đại diện của huyện Trảng Bàng, Phật giáo của huyện Trảng Bàng. Tại vì huyện Trảng
Bàng là nơi cái Tu viện Chơn Như của Thầy, có phải không? Thì ở đó cái Ban Tôn
giáo sẽ chứng nhận ký tên. Thầy đưa lên Tỉnh hội tỉnh Tây Ninh. Bởi vì cái huyện
Trảng Bàng nó thuộc về tỉnh Tây Ninh. Cho nên Giáo hội tỉnh chứng nhận ký tên
đóng dấu cho con. Sau đó mấy con trở thành một cái người xuất gia trong pháp luật.
Theo Tôn giáo có pháp luật của nhà nước hẳn hoi hoàn toàn. Ai làm gì mấy con? Mấy
con đi đâu ai nói mấy con là tu theo tà giáo ngoại đạo được đâu. Có hoàn toàn
có cấp lãnh đạo, chúng tôi theo đúng luật pháp. Chúng tôi tu hành đúng trong
pháp luật của nhà nước, chứ không phải tránh né chỗ này, trốn chui chỗ kia. Làm
cái điều này điều kia, làm cho rối ren cái người cai trị trong đất nước, có phải
không mấy con? Ở đây Thầy làm cái gì đúng cái nấy, đúng pháp luật của nhà nước.
Cũng như bây
giờ Thầy mở cái trường, thì nhà nước chấp nhận cho Thầy mở cái trường. Là sau
khi cái Sở Thông Tin Văn Hóa, nó thấy rằng cái giáo pháp của Thầy dạy đạo đức
như vậy là tốt cho dân, nó chấp nhận Thầy mở cái trường. Từ đó lớp học của Thầy
mở lan ra. Từ đó tất cả cô bác anh chị em ở trong cái thôn xóm này, họ phải đến
cái trường, họ học đạo đức. Chớ họ đâu có tu như mình đâu, phải không? Các con
thấy. Họ vô trong chùa thì họ phải ăn ngày một bữa. Họ ở ngoài đó họ học đạo đức,
rồi ăn mấy bữa mặc người ta, có gì đâu. Miễn là đạo đức người ta sống được tốt,
người ta không làm khổ mình, khổ người là xong, có đúng không? Nó đem lại cái đời
sống của mọi người dân của mình đều có đạo đức, thì như vậy gọi là Phật giáo
văn minh, mà nhà nước gọi là tôn giáo văn minh. Mình văn minh, mình theo kịp
cái đà, cái đà tiến bộ trong thời đại này. Cho nên tôn giáo có nhiệm vụ truyền
đạt cái nền đạo đức của tôn giáo đó cho dân tộc, trở thành như ngày nay.
Thì hôm nay
các con thấy vừa song song mình đào tạo người tu chứng, rồi vừa song song mình
dạy tất cả cô bác, tất cả mọi người, người dân phải trở thành người có đạo đức.
Thì như vậy đạo đức của Phật giáo, các con thấy? Cái Đạo Đức Nhân Bản quá rõ
ràng. Mấy con ngoài đó cũng có đọc cái Đức Hiếu Sinh chứ gì? Cái Đạo Đức Hiếu
Sinh này, rồi cái Đạo Đức Ly Tham này, rồi cái Đạo Đức Gia Đình, Đạo Đức Chung
Thủy, rồi Đạo Đức Thành Thật, Đạo Đức Minh Mẫn. Đó là những cái đạo đức rất cần
thiết cho các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét