222- PHẬT PHÁP THIẾT THỰC CỤ
THỂ
(00:36) Trưởng
lão: Cho nên vì vậy mà trong cái sự cố gắng suốt một năm nay. Cho nên Thầy
có xây dựng một cái khu để chọn lấy những cái người nào mà có thể đủ cái sức xả
tâm, để dẫn dắt cho họ tu, để có đủ Tứ Thần Túc. Tức là bốn cái lực như thần để
họ làm chủ được sự sanh, già, bệnh, chết của họ. Họ muốn chết hồi nào chết, muốn
sống hồi nào sống. Để nói lên cái sự mà Phật pháp cụ thể, chứ không phải là nói
chung chung. Từ lâu tới giờ có biết bao người theo Phật giáo, mà có ai mà làm
chủ được cái sự sống chết của mình, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống?
Mà lúc nào thân có bệnh thì đẩy lui được bệnh ra khỏi thân. Thì mấy con thấy
cái đạo Phật, nó thực tế cụ thể bằng cái phương pháp, bằng cái chương trình tu
học. Nó có từng pháp, chứ không phải là muốn vô tu một pháp đến cuối cùng để chứng
đạo, thì không bao giờ có điều đó.
Đạo Phật ba
mươi bảy Phẩm Trợ Đạo, ba mươi bảy cái pháp để tu, từ cái pháp thấp cho đến cái
pháp cao. Cho đến cái pháp mà luyện tới cái nội lực. Trong thân tâm của chúng
ta nó có một cái lực rất là siêu việt. Nghĩa là mình làm chủ, coi như là Thầy,
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Đó là nhờ cái lực của tâm của
mình, cái lực của thân tâm của mình mới làm chủ được. Chứ không phải là nói mà
mình không luyện được. Mà mình luyện được thì đó là cái Phật pháp, cái phương
pháp, phương pháp của đạo Phật, nó là Bát Chánh Đạo, nó tám lớp mấy con. Mà năm
lớp đầu tiên của nó từ Chánh Kiến cho đến Chánh Mạng thì nó là cái lớp để học đạo
đức, để học giới luật, để sống trong cái đời sống giới luật đức hạnh.
Như mấy con
có đọc sách của Thầy vừa rồi, Thầy triển khai cái năm giới luật của đức Phật.
Mà các con là cư sĩ, các con vào thọ Tam Quy Ngũ Giới đó, thì mấy con đều thọ
Ngũ Giới hết, nghĩa là năm giới. Nhưng mà năm giới đó nó thuộc về Đức Nhân Bản,
cái đức gốc của con người. Một cái con người là phải có Đức Hiếu Sinh. Thì
chúng ta thấy rõ ràng là khi mình sinh ra thì phải thương cha, thương mẹ. Rồi
thương anh, thương em, thương dòng họ của mình, thương những người xung quanh
mình nữa. Đó là cái Đức Hiếu Sinh mấy con. Nhưng cái thương đó nó chỉ là nhất
hướng chứ cũng không phải đa hướng. Cho nên cái thương đó mà nếu không khéo thì
nó sẽ khổ đau. Tại sao? Thí dụ như bây giờ trong gia đình mình mà cha mẹ hay là
con cái đau thì cha mẹ phải khổ. Thì các con thấy cái đau của cái người con chứ
đâu phải cái đau của người cha. Mà người mẹ, người cha phải khổ, đó là nó nhất
hướng mấy con. Còn nó đa hướng nó không khổ, nó thương mà nó không khổ. Còn
trái lại mình nhất hướng thì nó sẽ khổ, nó sẽ khổ mấy con.
Cho nên vì vậy
đó. Cho nên đạo Phật dạy rất rõ. Cái Đức Hiếu Sinh tức là cái đức không giết hại
chúng sanh. Còn mình giết hại, mình ăn thịt chúng sanh thì mình đâu có bình đẳng,
mình đâu có sống bình đẳng mấy con. Tức là mình thiếu cái Đức Bình Đẳng. Bởi vì
cái sự sống nó phải bình đẳng. Thầy sống cũng như các con, cũng như quý Phật tử
đều sống bình đẳng như nhau. Thì con vật kia: con kiến, con trùng; tất cả những
cái loài vật con cá, con tôm đều là có sự sống bình đẳng giống như nhau. Nó
cũng muốn sống chớ không có con vật nào muốn chết. Nhưng tại sao chúng ta lại nỡ
tâm lại cắt cổ, lại đập đầu nó, rồi làm thịt, làm thực phẩm để mà ăn. Như vậy
chúng ta có bình đẳng ở trên sự sống không? Không bình đẳng. Chúng ta là con
người thiếu Đức Bình Đẳng.
(04:03) Các
con thấy không? Cho nên, cái sự mà tại sao đức Phật dạy chúng ta, giới thì nói
cấm chứ sự thật đạo Phật không có cấm. Mà đạo Phật khuyên không nên giết
hại chúng sanh chứ không phải cấm sát sanh. Nó đâu phải pháp luật. Đạo
Phật phải tự nguyện, tự giác. Tự nguyện, tự giác cho nên cái lời khuyên chứ
không phải cấm. Cho nên, cái giới cấm là của các Tổ đặt ra để cấm. Còn riêng đạo
Phật trong giới kinh thì khuyên chúng ta không nên giết hại chúng sanh, không
nên ăn thịt chúng sanh. Vì chúng ta phải là con người có đạo đức thì cái Đức
Bình Đẳng sống phải tôn trọng sự sống của nhau. Thầy tôn trọng sự sống của Thầy
thì Thầy phải tôn trọng sự sống của các con. Còn Thầy tôn trọng sự sống của Thầy,
ai chạm đến sự sống của Thầy là Thầy mạt sát sự sống của người khác, là như vậy
chưa phải là đức lễ, đức cung kính tôn trọng.
Vợ chồng ở
trong gia đình mà biết tôn trọng thì không bao giờ mà chồng đánh vợ, mà vợ
không bao giờ chửi chồng. Thành ra hạnh phúc của gia đình rất là hạnh phúc. Đó
là đức lễ, đức cung kính tôn trọng nhau. Các con thấy không? Chỉ có cái đức lễ
không mà gia đình người ta hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét