200-PHÁP THÂN HÀNH NIỆM HƠI
THỞ
(46:30) Phật
tử: Dạ. Vậy thì, thưa Thầy, nếu mà, nếu mà mình dùng cái Thân Hành Niệm
để mà phá hôn trầm, thì cũng, cũng, cũng nương vô hơi thở không? Thí dụ mình …
Trưởng
lão: Cũng được,
đang tập.
Phật tử: Nhiếp tâm trong hơi thở, nhiếp
tâm?
Trưởng
lão: Cũng nhiếp
tâm được trong hơi thở. Nhưng mà, có điều kiện là con phải tác ý từng cái hành
động.
Phật tử: Tác ý từng hành động?
Trưởng
lão: Thành ra,
nó không có được trọn vẹn trong hơi thở.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên vì
vậy mà khi mình muốn dùng cái hơi thở để mà mình phá hôn trầm bằng cách là mình
động thân thôi. Chứ mình giữ nguyên cái pháp của hơi thở để cho mình nhiếp tâm
trọn vẹn, an trú trọn vẹn trong hơi thở, chứ không sử dụng cái pháp khác. Con
hiểu không?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Đó, chừng
nào mà đối đế, khi mà cái pháp hơi thở này tui đứng dậy, tui đi. Tui nương vào
hơi thở mà nó cứ gục tới, gục lui. Nó đụng bên đây, nó đụng bên kia thì buộc
lòng tôi phải dùng cái pháp Thân Hành Niệm để mà phá.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cũng như
con đó, buộc lòng con phải dùng cái pháp rèn luyện nghị lực. Bởi vì con đã tập
cái đó, nó phá được rồi. Còn bây giờ dùng cái hơi thở sao mà nó lủi bên đây một
cái, rồi nó lủi giống như mấy người uống rượu, thì đó là nó không có chịu rồi.
Thì do đó, nó không đủ sức nhiếp phục. Cho nên, tôi buộc lòng tôi phải dùng cái
pháp này, tôi phá cho được. Một cái thời gian cho nó tỉnh được rồi, tôi mới ôm
lại cái pháp hơi thở mà mình tu nó. Chớ không khéo mình tu không được, không
vô.
Nó hôn trầm,
thùy miên rồi, ngồi cái nó lặng, ngồi nó lặng. Bởi vì cái pháp an trú, nó đâu
có dùng cái câu tác ý đâu, mà động thân nữa đâu? Cho nên nó dễ lắm. Cho nên vì
vậy mà thấy dùng cái này, mà nếu mà ở trên hơi thở này, vừa đi vừa dùng cái hơi
thở mà nó không có bị như người say rượu thì thấy: "Chiến thắng được".
Thì như vậy là cái kết quả của cái hơi thở. Mình cứ tiến tới để cho nó nhuần
nhuyễn trên hơi thở, để mình đi vào Tứ Niệm Xứ cho nó nhanh. Mà nếu không được
thì buộc lòng các con phải dùng cái pháp Thân Hành Niệm, hoặc là pháp rèn luyện
nghị lực, để mấy con phá cho được hôn trầm.
Suốt cái thời
gian đó mấy con tu, năm, sáu tháng trời, chứ đâu phải ít. Phá hoài, ôm pháp đó
đi hoài cho đến khi nó không còn nữa thật sự, thì bắt đầu mới ôm lại cái pháp
hơi thở. Thì mấy con luyện cái pháp khác để mà phá được. Thì cho đến rất là tỉnh
táo hẳn hòi, thì mới ôm cái hơi thở này, mới đi vào cái an trú được trong ba
mươi phút. Thì mấy con cái thời gian đó, mấy con sẽ mất nhiều hơn. Còn hơn là mấy
con ôm ngay cái hơi thở mà phá được hôn trầm. Thì khi mà phá hết hôn trầm, thì
nó an trú được cái thời gian, thì vô Tứ Niệm Xứ nó mới hết. Đó là mình đi đường
tắt nhanh mấy con. Còn ấy không phải đi đường vòng, dùng cái khác mà đi đường
vòng hết. Nhưng mà, đối thế mình phải dùng chớ, chớ không dùng làm sao phá được?
Nó có cái phương pháp rồi. Con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét