195-PHÁP NHIẾP TÂM VÀ AN
TRÚ CỦA HƠI THỞ
(37:56) Trưởng
lão: Chứ không phải không cho nó ngủ.
Phật tử: Dạ. Cái giờ ngủ cũng là giờ bắt
buộc?
Trưởng lão: Cho nó ngủ.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chẳng hạn
bây giờ, các con tu bốn giờ. Từ hai giờ cho tới bốn giờ, mấy con xả, mấy con
nghỉ. Rồi từ bốn giờ tới năm giờ, mặc sức cho mày ngủ. Phải không? Thức để cho
tới bảy giờ mới tiếp tục tu là mấy con sẽ tu từ bảy giờ. Tu nó lừ đừ chết được.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Căng luôn.
Vậy chớ mà từ bốn giờ mấy con vô, mấy con nằm ngủ, được chừng nửa tiếng đồng hồ.
Sáng ra rồi tu tỉnh lắm.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Bị cho nó
ngủ rồi, bây giờ nó không có buồn ngủ nữa. Chớ còn mà nếu không cho nó ngủ, mà
thức luôn buổi sáng từ bảy giờ đến mười giờ là nó hành hạ mấy con không có chỗ
nào mà chê hết.
Phật tử: Dạ, dạ, kính thưa Thầy, nếu mà
như vậy thì trong cái thời gian mà nhiếp tâm nửa tiếng đầu tiên đó thưa Thầy, nếu
mà mình buồn ngủ thì mình đứng dậy mình đi?
Trưởng
lão: Đi.
Phật tử: Nhưng mà, mình ngủ phải biết
cái hơi thở của mình, mà mình vẫn nằm đó, vẫn biết hơi thở.
Trưởng
lão: Theo hơi
thở.
Phật tử: Đúng cái thời gian mà, chẳng hạn
như hai phút của mình thì vẫn tính hai phút?
Trưởng
lão: Hai phút.
Phật tử: Rồi mình tác ý mà mình đi.
Trưởng
lão: Đi.
Phật tử: Rồi mình biết cái hơi thở đó phải
không?
Trưởng
lão: Có vậy
thôi. Nương hơi thở, chớ đừng nương bước đi. Nhưng mà nhờ cái đi đó để mà nó
không có ngủ. Tại vì mình nhiếp ở trong cái phương pháp của hơi thở, chớ không
phải nhiếp ở trong bước đi. Mình không có tập đi kinh hành. Con hiểu không?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Con hiểu
không?
Phật tử: Dạ, mình không biết bước đi.
Trưởng
lão: Mình chỉ
biết hơi thở, chỉ biết hơi thở. Và mình tu hai phút. Thì đúng hai phút, thì
mình cũng đi luôn luôn vậy, mình xả nghỉ, mình đi. Rồi đi tới cái phút kế tiếp
mình tu tập, hai phút kế tiếp, thì mình tác ý, rồi mình đi. Đó, vậy đó.
Phật tử: Dạ, thưa Thầy là, thí dụ mà như
con biết nó, ví dụ mà ngồi ấy, để mà, mà bị, bị hôn trầm, con thường đứng lên để
mình đi ấy cũng là, cũng là nằm trong cái, cái ngồi của nhiếp tâm của cái hơi
thở?
Trưởng
lão: Cũng y như
cái mình nằm. Nhưng mà …
Phật tử: Dạ, dạ, cái mình ngồi. Nhưng
mà, còn nếu mà mình đi, thí dụ mình đi kinh hành, thì nhiếp tâm của cái đi kinh
hành là phải …
Trưởng
lão: Khác, nó
khác con.
Phật tử: Đi ở dưới chân phải không?
Trưởng
lão: Nó đi dưới
chân nó khác.
Phật tử: Con, con muốn cho nó rõ ràng ấy.
(nghe không rõ).
Trưởng
lão: Để mà mấy
con đi kinh hành biết bước đi, bước chân đi thì nó khác cái chỗ mà. Bây giờ con
ngồi vầy heng, con hít thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”. Rồi mấy con an trú nó, thì mấy con chỉ biết hơi thở ra vô.
Nhưng, nó lặng xuống.
Phật tử: Nó lặng?
(40:14) Trưởng
lão: Nó lặng, nó gục, nó gục, thì mấy con biết. Hay hoặc là thấy nó có
cái dạng muốn buồn ngủ rồi, mấy con đứng dậy đi kinh hành. Nhưng mà vẫn lưu ý
cái hơi thở của mình thôi, chớ không có lưu ý bước chân.
Phật tử: Dạ, còn nếu mà mình đi, mình bắt
đầu với cái đi kinh hành, mà mình lưu ý cái bước chân?
Trưởng
lão: Còn mình
đi kinh hành riêng của nó thì cái phần đó là, đi riêng đó là, đi kinh hành
Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Mình đi
kinh hành. Còn cái này tu pháp hơi thở nhiếp tâm và an trú. Phải không? Cho nên
vì vậy mà mình đi ở trên cái nhiếp tâm của hơi thở, an trú ở trong cái hơi thở
đó mình đi, chớ không phải mình đi kinh hành. Thay vì, thì mấy con tu Tứ Niệm Xứ
ấy, thì bây giờ mấy con ngồi hít thở chớ gì? Mấy con bị vì buồn ngủ thì mấy con
xả cái pháp hơi thở. Mấy con bước vào, mấy con tu cái pháp Chánh Niệm Tỉnh Giác
bằng cái đi kinh hành. Thì mấy con lưu ý bước chân đi. Thì đó là cái pháp khác,
pháp Thân Hành Ngoại rồi. Nó không còn Thân Hành Nội nữa.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Con hiểu
không? Còn cái này, mình vẫn đi, mà mình vẫn giữ cái Thân Hành Nội. Coi như một
pháp mình không rời cái thân hành, để cái hơi thở nó trở thành một cái pháp
chuyên nhất. Chuyên nhất! Còn mình tập trung dưới cái bước đi, nó lại khác nữa.
Phật tử: Vậy, con kính thưa Thầy, khi
đó, mình đi kinh hành bằng Định Niệm Hơi Thở?
Trưởng
lão: Ừm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét