194-KINH HÀNH PHÁ HÔN TRẦM
KHI AN TRÚ
(36:37) Trưởng
lão: Bây giờ, tui lo nhiếp tâm nè, an trú nè.
Phật tử: Dạ, an trú. Dạ.
Trưởng
lão: Để tui phá
cho cái hôn trầm, thùy miên này cho sạch. Cái pháp nhiếp tâm, cái mục đích của
nó là đạt được cái kết quả của nó là không vọng tưởng. Nhưng cái pháp mà an
trú, là cái mục đích đạt của nó, nó không phải ở chỗ niệm, vọng tưởng mà ở chỗ
hôn trầm, thùy miên. Thành ra, buộc lòng mấy con muốn nhiếp tâm, an trú được
thì phương pháp kinh hành, nó phải luôn luôn canh chừng. Chớ không thể nào mà
tui ngồi đó mà tui an trú. Nó an, nó không niệm thì nó lặng vô, nó ngủ.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Không cách
nào mà chạy khỏi. Thì cho nên vì vậy mà, Thầy nói vậy, nó đơn giản vậy. Chớ mà
thấy nó hơi nó muốn buồn ngủ.
Phật tử: Nó cũng buồn ngủ rồi đó.
Trưởng
lão: Thì mau
mau đứng dậy đi.
Phật tử: Đứng dậy đi. Dạ.
Trưởng
lão: Có thể đi
suốt buổi. Hai tiếng, ba tiếng đồng hồ mà chưa dám ngồi. Rồi ngày này qua ngày
kia, ngày nọ, nó cũng liên tục như vậy, sáu tháng ấy. Bền chí sáu tháng, chớ hoặc
trong sáu tháng đó, có lúc cũng đi nằm ngủ. Thôi rồi, không có khác gì hết.
Nghĩa là lúc nào cũng phải đi tới, đi lui, đi (nghe không rõ) này. Phải đi. Đi
thôi nó mỏi chân, mỏi cẳng.
Phật tử: Coi như cái giờ ngủ của mình là
bao nhiêu giờ, mà tấn lực hết bao nhiêu rồi đó. Còn bao nhiêu, tới sáng, nó hết.
Trưởng lão: Sáng hết. Cái giờ tu là phải
phá sạch. Đó, cho nên mà đi hết giờ tu rồi, mặc sức buồn ngủ.
Phật tử: Dạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét