192-PHẬT TỬ THƯA HỎI PHÁP
PHÁ HÔN TRẦM
(33:13) Phật
tử: (Nghe không rõ) Con thì… con cũng sợ chỗ đấy, (nghe không rõ).
Mà, tới hai giờ, hai giờ rưỡi, con dậy rồi. Con dậy (nghe không rõ). Con dậy rồi.
Con dậy rồi, cái con nhìn sao thấy còn tối, tối, tối. Con nằm xuống (nghe không
rõ). Con mò mò dậy. Nhưng mà sao con thấy nó khỏe. Hay là mới lần đầu, không biết
nữa. Lần sau không biết sao. Con cũng không biết.
Trưởng
lão: Không, mấy
ngày đầu nó vậy.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Chứ sau
này, cái hôn trầm, thùy miên đó, nó không tha mấy con đâu.
Phật tử: Dạ. Dạ.
Trưởng
lão: Sanh ra
cái tánh, tánh lười biếng đó.
Phật tử: Mới đó nên con chưa biết nó
thôi… dạ.
Trưởng
lão: Mình tập
nó thời gian rồi biết. Nó lôi mấy con mà gục xuống đó chớ, đừng nói chuyện cho
mấy con thức dậy.
Phật tử: Dạ, tối hôm qua, từ ba giờ đến
bốn giờ thì con ra, thì bắt đầu từ bốn giờ đến năm giờ, con buồn ngủ dữ lắm,
con phải đi thôi…
Trưởng
lão: …Đi.
Phật tử: (Không nghe rõ). Dạ, con cứ đi
vậy thôi, đặng cho nó tỉnh…
Trưởng
lão: …Đặng cho nó tỉnh
thôi. Chớ còn thiệt ra, nó …
Phật tử: Dạ, chứ không có pháp hành…
Trưởng
lão: Nó luôn
luôn, nó ôm cổ con đó. Hở ra là nó chụp cổ con, nó đè xuống đó.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Nó ngủ đó.
Bởi vậy cái bệnh hôn trầm này, nó lười biếng.
Phật tử: Dạ, con đi phá cái si, chớ cái
này con không có pháp hành. Nghĩa là đi rồi tác ý. (nghe không rõ).
Trưởng
lão: Ừm.
Phật tử: Con không thấy.
Trưởng
lão: Vậy chớ mà
siêng năng trong cái thời gian tu tập. Siêng năng như vậy, nó phải suốt sáu
tháng nó mới hết đó con, nó mới hết lừ đừ, nó mới hết buồn ngủ, nó mới hết ham
ngủ. Chứ không khéo, không siêng năng tập như vậy… sáu, bảy tháng thì coi như
là luôn luôn nó treo trên cổ. Hở là nó chụp xuống, nó gục đó. Nó muốn ngồi lắm,
nó muốn nằm lắm. Lúc bấy giờ nó không có muốn đi đâu, nó thèm nằm lắm, thèm ngồi.
Phật tử: Con đi nó muốn dụ từng phút ghê
lắm, thêm phút nữa nằm. Nhiều khi còn hai phút nó cũng ráng lôi vô nó nằm.
Trưởng
lão: Nó dụ nó đủ
cách hết.
Phật tử: Nó đủ cách để dụ mình.
Trưởng
lão: Nó lí luận
cũng giỏi lắm, nghe cũng thông suốt lắm.
Phật tử: Dạ, bùi lỗ tai.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Bùi lắm, nó khôn ngoan lắm. Bởi vì cái thân của mình, chứ nó uốn quăn, nó khôn,
khôn quỷ lắm đó.
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên phải
biết cái mặt của nó. Chứ còn không biết mặt, nó dụ dụ, nghe cũng có lí. “Để
rồi mình nằm chút cho khỏe, rồi sáng tu cho nó có chất lượng đồ”. Rồi nó vô
rồi, kiểu đó.
Phật tử: Dạ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét