18-CHUYẾN ĐI THĂM DÒ PHẬT TỬ
TỪ NAM RA BẮC
Trưởng
lão: Hôm nay Thầy,
qua một cái chuyến đi từ Nam ra Bắc, Thầy đã tiếp một số phật tử rất đông. Họ
hướng về con đường tu tập Nguyên Thủy. Nhưng chuyến đi của Thầy là có mục đích
chứ không phải đi chơi. Đi với mục đích là để quan sát coi cái số phật tử từng
các tỉnh cho đến Hà Nội, số lượng đông hay là ít và có thể thành lập được cái
Trung Tâm An Dưỡng và chi nhánh An Dưỡng hay không? Đó là cách thức Thầy đi.
Bởi vì theo
Thầy thiết nghĩ, khi mà mở mang cái Trung Tâm An Dưỡng thì mục đích để làm gì?
Cái mục đích Trung Tâm An Dưỡng để làm gì? Cái mục đích Trung Tâm An Dưỡng là mở
mang cái lớp học Bát chánh Đạo, tức là tám lớp học ba cấp cho mọi người.
Bây giờ mấy
con vào đủ, Nguyên Thanh, hôm nay con đừng có quay phim, đừng có gì hết con, cứ
nghe Thầy nói chuyện.
Trong cái
chuyến đi là cái chuyến thăm dò, mấy con chưa biết. Trong khi Thầy dạy cái lớp
Chánh Kiến ở đây hơn 4 tháng thì Thầy thấy cái kết quả của sự học tập của mấy con
qua những bài viết của mấy con, kết quả học tập thôi. Thầy thấy mấy con có cố gắng
hết mình dù là tuổi lớn như cô Huệ Ân cũng ráng cầm cây bút viết những cái bài
học từ triển khai cái tri kiến của mình. Đó là cái nổi vui mừng nhất của Thầy.
(01:28) Thầy
thấy rằng từ nhỏ tuổi cho đến người lớn tuổi đều cố gắng hết mình để tu học. Mà
đây là cái lớp Chánh Kiến là cái lớp học, chứ chưa phải là cái lớp tu. Cho nên
muốn tu thì nó bắt đầu từ lớp Chánh Tư Duy, khi mình suy nghĩ một cái niệm, một
cái cảm giác, một cái cảm thọ trong thân của chúng ta hoặc một cái ác pháp tác
động vào thì chúng ta xả tâm tức là chúng ta ly duc ly ác pháp.
Cách thức tu
tập từ cái lớp: Lớp Chánh Kiến là khai triển những gì cần thông hiểu, phải
thông hiểu. Còn cái lớp Chánh Tư Duy những gì tu tập cần tu tập. Đức Phật đã dạy
như vậy, chứ đâu phải là lớp nào mình cũng tu, lớp nào mình cũng học.
Nhưng mà cái
hiệu quả của lớp Chánh Kiến để thấy được triển khai được tri kiến hiểu biết như
thật của mấy con có tiến triển. Vì thế mà tám cái lớp học này được thành hình
thì ít ra mình phải chuẩn bị cho các lớp học khắp đất nước này.
(02:21) Cho
nên trong chuyến đi không có nghĩa là nó có sự việc gì Thầy bỏ Thầy đi, không
phải. Nhưng mà những cái sự việc này xảy ra với Thầy thì Thầy thấy đó là một
cái duyên để tạo cái bước tiến của triển khai cái Chánh pháp của Phật. Chứ
không phải là một sự kiện nó xảy ra một điều gì, đó là một cái đứng trong cái
thế mà mình chỉ thấy đó là bi quan, yếm thế rồi mình thấy mình thụt lui, không
phải, không phải vậy.
Chính một
người đứng trên nhân quả, người ta thấy một cái điểm, thấy một sự việc xảy ra,
thì sự việc xảy ra nó báo cho chúng ta biết trước cái đường chấn chỉnh Phật
Giáo nó có nhiều khó khăn. Nhưng khó khăn mà một khi mà con người quyết làm,
quyết chí để chấn chỉnh lại Phật Giáo, để dựng lại Chánh Pháp của Phật để đem lại
nền Đạo Đức Nhân bản - Nhân quả cho mọi người, thì nhân quả nào nó cũng sẽ vượt
qua, nhất là một người đã làm chủ Sanh, Già, Bệnh, Chết. Họ chẳng hề nao núng,
sợ hãi trước một cái ác pháp nào cả.
Cho nên
trong chuyến đi hơn nữa tháng, Thầy đã thấu suốt từng tâm niệm của mọi người hướng
về Chánh Phật Pháp rất đông và còn đông hơn nữa. Cho nên nhìn thấy cái sự việc
như vậy đó, thì thấy cái trách nhiệm của Thầy, nó không phải nhỏ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét