177- CHỨNG QUẢ A-LA-HÁN LÀ
TÂM BẤT ĐỘNG TRƯỚC ÁC PHÁP
(28:02) Mấy
con thấy, các con sống tu theo Phật mà bán nghi, bán tin Phật thì Thầy không biết
làm sao! Những lời Phật dạy cái gì Thầy đã ghi chú và ghi chép ra rõ ràng; Thầy
không có gì là của Thầy hết. Từ cái chỗ Thầy bảo các con chứng quả A-La-Hán, là
Phật đã bảo: “Pháp Ta không có thời gian, đến để mà thấy”. Chắc các con
nghĩ đến để thấy giải thoát chút thôi, rồi bắt đầu đâu nó cũng vào đấy chứ gì.
Như vậy làm sao gọi là Nhất Dạ Hiền, làm sao gọi là bảy ngày, làm sao gọi là bảy
tháng, làm sao gọi là bảy năm, các con hiểu đơn giản quá vậy! Bây giờ chúng tôi
yên ổn một chút, lát nữa chúng tôi giận ầm ầm, chúng tôi đánh lộn nhau, thì như
vậy có nghĩa lý gì, gọi là tu theo Phật.
Đã hiểu Phật
rồi: “Pháp Ta không có thời gian, đến để mà thấy” thì thấy sự giải
thoát rồi, thì luôn bây giờ, từ cái ngày thấy giải thoát cho đến khi mà chúng
ta hoàn tất được cái sự thấy này. Chớ đâu phải thấy lúc thấy vầy, lúc thấy
khác; các con thấy cái gì kỳ vậy: “Bây giờ tôi thấy tôi yên ổn chút, có người
khác chửi, tôi thấy tôi sân- khi sân thì cũng sân ầm ầm lên; Có lát nữa tôi thấy
cái người nào đó thì tôi nghi ăn trộm, ăn cắp”. Như vậy là cái thấy của các
con, thấy như thế nào? Đã nói thấy giải thoát, chớ đâu phải thấy nghi ngờ người
khác. Thế mà chúng ta học rồi, chúng ta có làm đúng lời dạy của Phật không, “Pháp
Ta không có thời gian, đến để mà thấy”?
(39:27) Vậy
từ lâu tới giờ mình tu cái gì đây. Các con tu cái gì? Vậy mà nói xả là xả cái
gì đây? Bây giờ các con có hiểu chưa, Thầy nói thì rất là mệt nhọc, nhưng không
biết các con có tiếp thu được cái lời nói của Thầy thật sự không. Nếu không tiếp
thu thật sự, thì các con tu theo Thầy làm gì. Thầy nói rất rõ, thậm chí Thầy
còn đặt câu hỏi: chứng A-La-Hán là chứng cái gì? các con biết không, cứ trả lời
Thầy đi. Người nào nghĩ chứng A-La-Hán là chứng thế này, thế khác, các con cứ
nói cho Thầy nghe đi, cái nói của các con có đúng, hay là sai. Rồi các con dẫn
chứng cái chỗ nào mà của Phật dạy.
Nếu không tiếp
thu thật sự, thì các con tu theo Thầy làm gì. Ở đời người ta tu thì có cái bắt
đầu, và có cái sau cùng, chớ đâu có phải sự bắt đầu hoài. Nghĩa là bắt đầu
chúng ta tu như thế nào, và cái pháp cuối cùng như thế nào. Các con lấy chứng
quả A-La-Hán sau cùng mà nói: “người chứng quả A-La-Hán phải có Tam Minh, có
thần thông, phải có lục thông, phải nhập định, phải ngồi thiền bảy, tám ngày, một
tháng, hai tháng”.
Các con biết
cái đuôi mà không biết cái đầu thì các con tu cái gì đây. Đầu đuôi nó phải ra
sao chớ. Phải hiểu cách thức: đầu mình tu như thế nào, đuôi mình như thế nào; ở
đây đầu đuôi y như nhau, chớ không có cái đầu khác, cái đuôi khác. Nhưng mà sử
dụng của cái đầu, và sử dụng của cái đuôi, cái “dụng” của nó- Lục thông, Tam
minh, Nhập định đều là cái dụng của cái Tâm Bất Động- chớ đâu phải là cái chứng
của người ta. Cái chứng đạo đâu phải vậy.
Cho nên cái
chơn lý chứng đạo, là cái trạng thái Diệt Đế, Tâm Bất Động. Chớ đâu phải là Tam
minh, Lục thông. các con lấy cái “dụng” của người ta, các con lấy cái đó mà làm
cái kết quả của Phật pháp, các con sai mất! các con hiểu Phật Pháp cái kiểu của
các con, hiểu cái “dụng”, chớ không hiểu cái giải thoát của nó, cái mục đích của
nó. Cho nên các con nói khó quá, khó quá. Bởi vì tôi có thần thông được đâu mà
khó; Người ta có nghĩ tới cái điều đó đâu! Người ta chỉ nghĩ cái tâm mình bất động,
không ác pháp, tham, sân, si, mạn, nghi không tác dụng được vào nó, thì đó là
giải thoát. Các con hiểu chưa?
(41:53) Cho
nên cái hiểu của các con, hiểu lệch lạc: “Phật ổng dạy có Tam minh, Lục
thông, cái người đó biết rằng mình có kiếp này tới kiếp này nữa là hết”.
các con nói cái “dụng” không, mà các con đâu biết cái chỗ giải thoát của người
ta là cái gì. Không lẻ cái ông đó, tối ngày ổng tu rồi ổng bay qua, bay lại, bộ
kênh kênh, quạ quạ hay sao. Rồi cứ tàng hình biến ra con cóc, con nhái, con ếch
làm chi đây, hay hoặc là phóng hào quang lên làm gì đây, cái “dụng” đó để làm
gì? Bộ cái người tu đó làm bóng đèn sao mà tối ngày bật đèn cho nó sáng! Hiểu
như vậy là hiểu cái gì, để làm cái gì? Không! Thầy nói, Thầy vén rõ lên để cho
các con hiểu, đừng có lấy cái “dụng” là nói kết quả giải thoát của các con.
(42:41) Đó
là cái “dụng” của Tâm Bất Động, chớ không phải là cái “kết quả”, không phải là
quả A La Hán ở chỗ đó. Cho nên đức Phật xác định rất rõ, cái mục đích của đạo
Phật, là chỗ Bất Động Tâm trước các ác pháp, mà ngay từ lúc đầu chúng ta đã bất
động rồi. Ác pháp tác động chúng ta có được đâu, đó là chúng ta bắt đầu rồi.
“ Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy”, Thầy nhắc đi, nhắc lại
rất nhiều cái câu nói đó, các con thấy chưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét