15- NHIẾP TÂM ĐÚNG CÁCH
(25:06) Tu Sĩ 8: Thưa Thầy cho con hỏi.
Trưởng lão:
Rồi, rồi.
Tu Sĩ 8:
Kính thưa Thầy có nhiều hôm con nhiếp phục tâm rồi trong hơi thở, rồi nhiếp
được 1 phút ngưng lại hay để lâu hơn nữa thưa Thầy?
Trưởng lão:
Không, hễ mà nhiếp được rồi thì cứ tăng lên luôn chứ không có nhiếp trở lại 1
phút nữa. Nghĩa là chất lượng đã đạt được.
*Tu
Sĩ 8*: Tăng lên 30 hay 40 phút thưa Thầy?
Trưởng lão:
Tăng lên 30, ở đó Thầy sẽ dạy pháp khác. Mà từ đó có pháp khác, nó sẽ giữ cái
tâm trạng thái khác, chứ nó không phải ở trong cái hơi thở nữa con. Nghĩa là có
Thầy dạy mà, lần lượt rồi sẽ tăng lên, mà tăng lên đúng theo cái pháp này. Từ
pháp này chuyển lên cái pháp khác. Trong Phật pháp nó có ba mươi bảy cái phẩm
trợ đạo. Mà ba mươi bảy cái phẩm trợ đạo tức là ba mươi bảy pháp tu tập. Cho
nên mấy con mới có tu có một pháp, mà còn ba mươi bảy pháp lận. Tức là còn ba
mươi sáu pháp nữa chưa tu. Mấy con thấy chưa? Còn nhiều lắm chứ không phải ít
đâu. Bây giờ lo tu đi! Rồi! Thầy bây giờ, Thầy chuẩn bị đi về, tối rồi.
Cho
nên từng cái bước đi nó phải vững chắc. Cho nên từ cái hôm mà Thầy vào đây dạy
mấy con cách thức nhiếp tâm. Nhưng mà trong cái sự nhiếp tâm, thì nó phải có
cái sự ức chế tâm, chứ không phải là thiếu sự ức chế. Nhưng mà nhiếp tâm mà
đúng pháp và nhiếp tâm không đúng pháp. Nhiếp tâm không đúng pháp thí dụ như
con nương vào hơi thở, con chỉ biết hơi thở ra vô, thì đó là mấy con tập trung
ức chế tâm, không đúng pháp.
Còn
đúng pháp thì đạo Phật nó có cái pháp dẫn tâm vào cái chỗ mình mong muốn. Cho
nên vì vậy mà đầu tiên Thầy hỏi mấy con đó, là người nào mà nhiếp tâm được
trong 30 phút? Thì ở đây chỉ có một người nhiếp tâm được trong 30 phút. Thì
trong khi đó, nó không phải nhiếp tâm trong 30 phút là khó. Tại vì khó là do
mấy con tu tập không có pháp. Thí dụ như ngồi biết hơi thở ra, biết hơi thở vô
kéo dài 30 phút, thì thực ra cái đó là cái khó. Chứ còn nhiếp tâm trong 30 phút
rất dễ dàng, không có khó. Có pháp mà dẫn nó từng bước thì làm sao mà nó có
niệm khởi được? Có phải không?
Mấy
con phải có pháp. Mà pháp đó là pháp Như Lý Tác Ý, có gì đâu. Mình như cái hơi
thở thì tác ý nó thôi chứ đâu có gì. Tại vì nó thở ra thì mình bảo thở ra, nó
thở vô thì bảo thở vô thôi. Nó sẵn có cái pháp của nó rồi. Mà cái pháp của nó
là Thân Hành Niệm, phải không? Mấy con thấy. Mà mình đây là mình tu nhiếp tâm.
Cho nên trong khi mình nhiếp tâm nó kỹ lưỡng, nó hẳn hòi, nó nhiệt tâm, nó quyết
tâm tu tập. Đem hết cái khả năng, cái sức lực của mình ra để mình dẫn nó trong
30 phút. 30 phút mà đâu có lâu mấy con, Thầy nói thật sự đâu có lâu đâu. Sợ
mình vận dụng cái sức lực của mình cầu 1 giờ cũng chưa nhầm nhò gì.
Các
con thấy nãy giờ Thầy vô đây, mà giờ là coi như là vô đây là cây kim dài chỉ số
6 mà bây giờ là 3 giờ rưỡi. Rồi bây giờ là 45 phút rồi, còn có 15 phút nữa là
mình. Các con thấy còn 15 phút nữa là 1 giờ rồi chứ gì? Mà 1 giờ chớp mắt. Từ
hồi Thầy vô đây, Thầy ngồi cho tới bây giờ, còn 15 phút nữa là 1 giờ đồng hồ
rồi. Thì như vậy 30 phút chớp mắt chứ gì, đâu có khó khăn. Vậy mà nhiếp tâm có
5 phút, 10 phút thì quá dở. Như vậy là không phải mấy con dở, cái đó không phải
dở mà tại mấy con chưa biết pháp. Chưa biết pháp dẫn, chứ biết pháp dẫn nó thì
30 phút không có khó khăn.
Cho
nên ở đây Thầy nói thí dụ như, các con đầu tiên các con tác ý nó dài "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô
thở ra chứ gì? Thì bảo: "Hít, thở". Hay là: "Hít
vô, thở ra. Hít vô, thở ra". Hay là: "Hít, thở. Hít,
thở". Mình cứ dẫn, mình dẫn kỹ lưỡng từng hơi thở. Hít thì phải hít,
thở thì thở. Đó là mình dẫn trước cái ý thức của mình chủ động dẫn trước, chứ
không phải mình hít thở, hít thở. Mình thấy nó lia lịa một hơi cái mình hít thở
cái vọng tưởng nó xen vô. Con phải làm từng hơi thở, làm từng tác động, nhắc
tâm thật sự, tu tập thật sự. Một việc làm của mấy con đó là một cái sự dũng cảm
đối với tâm của mình. Làm cho được một cái điều mình làm đó là một cái sức dũng
cảm.
(29:17) Cũng như người ta xông vào lửa để cứu
một đứa bé ở trong nhà bị cháy hay hoặc người ta bị cháy trong nhà, mà con xông
vào nhà lửa để cứu người ta thì phải có đức dũng cảm.
Còn
hiện bây giờ cái tâm của mình, mình muốn cho nó nhiếp cho được ở trong cái hơi
thở của mình. Mình cũng phải hết sức dũng cảm với nó. Chứ còn nếu mình không
dũng cảm với nó thì mình nhiếp không được. Mà mình có pháp, chứ đâu phải mà khó
khăn cũng như là lửa cháy hay hoặc là nhảy xuống nước cứu người chết đuối đâu,
đâu có khó khăn đâu. Nhưng mà mình phải cẩn thận, kỹ lưỡng từng cái hít. Hít…
thì mình hít. Thở… thì thở. Hít… thở.
Cũng
như mấy con thấy, không dùng hơi thở thì mấy con dùng cánh tay. Phải không? Thì
mấy con thấy nó rất rõ ràng "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra,
đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô", dễ dàng quá, ai làm cũng được
hết. "Đưa ra!" Mình đưa ra. "Đưa
vô!" Thì mình đưa vô. "Đưa ra!" Mình đưa
ra. "Đưa vô!" Mình đưa vô. Có cái đó đơn giản thôi.
Nhưng mà khi mình nhắc đưa ra thì mình tập trung rất kỹ trong cái bàn tay đưa ra,
mình để ý bằng mắt. Và đồng thời khi cái lệnh mà các con thấy, nó dễ dàng khi
mình còn sức tỉnh táo thì mình nhắc thầm. "Đưa ra!". Mình
nhắc thầm không có pháp có âm. Nhưng mình thấy cái tâm của mình bây giờ nó hơi
lờ mờ, nếu mà nhắc thầm thì nó sẽ không có hiệu quả bằng. Cho nên mình nhắc
bằng cái âm thanh, tiếng ra. Thì cái nhà gần bên đó, người ta nói chắc cái cô
này nay cổ điên, chứ không gì, ở đẳng mà cổ la đưa ra, đưa vô um xùm. Chắc
người ta nói mình điên chứ gì? Nhưng sự thật không phải đâu mấy con, cái người
ở gần bên mình biết. Cái người đó lúc bây giờ cái tâm nó lờ mờ, người ta mới
nói.
Nói
như vậy, phát âm ra như vậy để làm gì? Mấy con biết cái âm đó là cái âm thinh,
mà cái âm thinh nó làm cho cái lỗ tai mình nó tập trung vô đó để nó biết cái
lệnh của nó. Bảo phải đưa tay ra, có phải không? Cái lỗ tai mình nghe nữa mà,
rồi con mắt mình lại nhìn ở trong cánh tay của mình, hoặc là mình cảm nhận rất
kỹ cái hơi thở khi mà thở ra. Hay hoặc là, các con thấy mình làm cho thật sự tu
tập, thật sự nhiệt tâm, thì nhiếp tâm trong 30 phút không khó khăn.
Nhưng
mà khi đã nhiếp tâm được bằng cái phương pháp 30 phút rồi, thì theo Thầy thiết
nghĩ trong 1 tuần nay thì mấy con sẽ từ cái người mà nhiếp tâm 30 phút. Cho đến
cái người mà 30 phút, thì các con sẽ người nào cũng nhiếp được đúng y nhau hết.
Không có người nào mà còn 5 phút, 3 phút, còn vọng tưởng xen vô. Tại vì mấy con
còn thích để vọng tưởng ra vô cho nên nó mới có, chứ còn cỡ mà không thích thì
chắc không bao giờ có, phải không? Mình quyết tâm mà, quyết tâm là mình làm cho
cái tâm của mình dính vào trong cái hơi thở, dính vào trong cánh tay.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét