119- GIỚI LUẬT VÀ TỨ VÔ LƯỢNG
TÂM
(21:28) Phật
tử nữ: Thưa Thầy (…) Cho con xin được tách bạch, con chỉ có một cái ý nguyện
nho nhỏ (…) Thế nhưng trong đầu con, con không biết đâu là đúng, đâu là sai. Một
bên là giới luật, một bên là trí tuệ, con bị kẹt ở giữa. Con không biết nhiều
thứ, con xin Thầy chỉ dạy.
Trưởng
lão: Trong khi
đức Phật, Thầy dạy chỗ này để con hiểu. Đức Phật dạy trong kinh Sonadanda, tức
là kinh Trường Bộ, có một câu rất là đúng "Giới luật ở đâu là trí
tuệ ở đó, giới luật làm thanh tịnh trí tuệ, mà trí tuệ làm thanh tịnh giới luật", con
có nghe không?
Phật tử nữ: Con nghe…
Trưởng
lão: Người có
trí tuệ là phải có giới luật, mà giới luật làm thanh tịnh trí tuệ, mà trí tuệ
làm thanh tịnh giới luật. Cho nên một đàng mà nói giới luật tức là nói trí tuệ,
có phải không? Thầy nói giới luật tức là nói trí tuệ. Một đàng mà lấy trí tuệ
mà dạy giới luật, rồi ra mới dạy trí tuệ đó là những người không biết. Vì đức
Phật đã kết hợp rõ ràng trong bài kinh Sonadanda.
Thì đức Phật
dạy "Giới luật ở đâu là trí tuệ ở đó, trí tuệ làm thanh tịnh giới
luật, giới luật làm thanh tịnh trí tuệ", con có nghe cái lời dạy của
đức Phật không? Ngoài giới luật đi tìm trí tuệ, thì không bao giờ có. Cho nên họ
nói rằng "Định sanh Tuệ" đó là Tuệ Tam Minh, chứ
không phải là tri kiến của chúng ta. Còn ở đây đức Phật dạy "Tri
kiến giải thoát tức là Tuệ giải thoát, còn Tuệ Tam Minh chỉ là cái sự hiểu biết
không có không gian và thời gian thì người đó phải nhập định. Do từ định mới
sanh cái tuệ đó ra được. Còn từ giới mà sinh cái Tuệ tức là tri kiến giải
thoát. Con biết được rõ điều này thì các con biết:"Giới ở đâu là trí tuệ ở
đó, trí tuệ làm thanh tịnh giới luật, giới luật làm thanh tịnh trí tuệ".
Phật tử nữ: (…) Cho nên là khi con thấy những
con vật đau, tự nhiên con cảm nhận thấy con cũng đau như thế. Thấy những người
cô đơn, xa lánh, bị mọi người xa lánh, con tự thấy mình là người Phật tử, cố gắng
học hỏi, giao lưu để cứu lấy chính bản thân mình, còn giúp ai được cái gì thì
giúp, đấy là bổn nguyện của con. Hôm nay cũng là vạn năm nhất kiến, con được ăn
mày cửa Phật Thầy, Thầy cứu giúp con, dù có thế nào, Thầy xin dạy bảo con.
(25:03) Trưởng
lão: Những điều con trình, đó là con thực hiện tâm từ, tâm bi của đức Phật.
Thấy người đau chúng ta không thể làm ngơ trước cảnh đau, thấy người cô đơn ta
không thể làm ngơ trước cảnh cô đơn, mà chúng ta thực hiện tâm bi của chúng ta.
Trước cảnh an vui của mọi người thì chúng ta không làm cho mọi người đau khổ,
đó là tâm từ.
Cho nên con
thực hiện được tâm bi và tâm từ của một người đệ tử Phật, rất xứng đáng con.
Con đem (…), con an ủi những người bất hạnh trong cảnh ngộ thì đó là từ bi con
đã thực hiện lời đức Phật dạy: "Tứ vô lượng tâm, tâm từ, tâm bi,
tâm hỷ, tâm xả", con có biết không. Con thực hiện gì thì đều nằm ở
trong chánh pháp của Phật, Phật đã dạy rõ ràng, không thể nào ngoài chánh pháp
mà có những điều này được.
Người ta vô
tình người ta thấy, trước cảnh đau khổ của người khác, người ta nghĩ đến sự đau
khổ của mình rồi thương xót. Nhưng không ngờ đó là tâm từ của con đã từ kiếp
trước, đã từng sống với tâm từ, tâm bi. Do tu tập hằng ngày rèn luyện, hôm nay
mới có thể giữ trong lòng con, con đã suy tư về Tứ Vô Lượng Tâm, từ, bi, hỉ, xả.
Cho nên cố gắng tiếp tục thực hiện tâm từ bi, đó là pháp độc nhất đi đến cứu
cánh giải thoát hoàn toàn. Hãy cố gắng thực hiện lòng từ, với tâm thanh tịnh,
và thanh thản, an lạc, vô sự. Thì kết quả sẽ giải thoát làm chủ sự sanh, già, bệnh,
chết một cách rất cụ thể. Đó là pháp độc nhất của đức Phật dạy, không cần phải
tu pháp khác. Nếu con tu tâm từ, tâm bi thì con sẽ được xả được tất cả tham,
sân, si và cứu cánh cuối cùng trở về là con sẽ làm chủ được bốn sự đau khổ. Con
hãy cố gắng!
Phật tử
nam: Kính bạch Thầy,
đã có nhân từ bao kiếp trước, về tâm từ và bi. Nhưng nếu hôm nay không có pháp
hành để từ và bi thì như thế thì sẽ dậm chân tại chỗ và sẽ cản trở cái con đường
giải thoát, (…), kính bạch Thầy dạy chỗ này…
Trưởng
lão: Đúng vậy,
khi mà không biết tu, mà chỉ biết thực hiện lòng từ không, thì chỉ là một phước
hữu lậu mà thôi, không thể nào là phước vô lậu, đó là một phước hữu lậu. Từ bi
là đạo Phật đi đến cứu cánh cuối cùng là phải xả. Cho nên còn lại một tâm thanh
thản, an lạc, vô sự. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự tức là thiện vô lậu, còn những
hành động con thương yêu, giúp đỡ mọi người đó là thiện hữu lậu. Cho nên biết
cách tu tập, không biết cách tu tập thì chúng ta sẽ ở tầng lớp thiện, nhưng thiện
còn hữu lậu, chưa phải là vô lậu. Mà chưa phải vô lậu thì không phải cứu cánh rốt
ráo của đạo Phật. Thầy mong rằng con có đủ duyên, ngày nay sẽ có pháp học về Tứ
Vô Lượng Tâm, thực hiện tâm từ đến rốt ráo cuối cùng để đạt được, chứng được
chơn lý của đạo Phật. Thầy mong điều đó đối với con sớm chừng nào tốt chừng nấy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét