101- TRIỂN KHAI TRI KIẾN GIẢI
THOÁT, HIỂU VỀ NHÂN QUẢ ĐỂ LÀM CHỦ CUỘC SỐNG
Đầu tiên Đức
Phật dạy chúng ta học tu của đạo Phật là phải học từ tri kiến của chúng ta. Cho
nên trong đạo Phật có tri kiến giải thoát. Vì sự hiểu biết mới có giải thoát, mới
có ly dục, không hiểu biết thì không thể có ly dục, cho nên Đức Phật dạy những
gì thông hiểu cần thông hiểu.
Hôm nay
chúng ta hiểu lung tung, hiểu đủ thứ nhưng sự học, sự hiểu chúng ta chẳng đem lại
lợi ích gì cho chúng ta, hiểu để bản ngã chúng ta tăng trưởng chứ không phải hiểu
để ly dục, ly ác pháp.
(13:02) Cho
nên lớp Chánh Kiến dạy chúng ta hiểu biết tất cả các pháp như thật. Thí dụ như
từ lâu người ta nghĩ rằng mỗi con người có một linh hồn, khi chết linh hồn đi
tái sinh luân hồi, chứ người ta đâu nghĩ rằng một con người còn sống mà đã có
bao nhiêu người do hành động của người ấy làm thiện hoặc làm ác tương ưng mà
sinh ra con người, con vật. Họ đâu ngờ!
Ví dụ nói về
nhân quả thì chúng ta thấy rất rõ một trái ớt (hay nói một quả ớt) trong quả ớt
có nhiều hạt ớt, tính chất của quả ớt là cay.
Giống như
chúng ta làm có những hành động. Hành động ác thì có sự đau khổ cho mình, cho
người, thì từ cái hành động ác sẽ phóng xuất ra những từ trường, tức là nhân,
thì trong nhân đó sẽ tiếp tục có những quả khổ. Vậy thì những cái quả khổ đó sẽ
tiếp tục tái sinh luân hồi, trở thành những con người hoặc con vật để trả những
cái nhân quả.
Người ta nói
rằng ông A làm mà ông B chịu thì đâu có nhằm nhò gì với ai. Thí dụ một người cầm
dao cắt cổ một con gà, thì hành động ác cầm dao cắt cổ con gà, cái hành động ác
đó sẽ có từ trường phóng xuất ra tương ưng để tiếp tục tái sanh luân hồi một
con gà khác. Do hành động ác của người đó mà sinh ra một con gà để trả cái quả,
người ta sẽ bắt con gà đó cắt cổ trở lại. Đó là ông A làm mà ông B phải chịu.
Còn ông A
làm ông A chịu: Ông A cắt cổ con gà, giết hại con gà, làm cho con gà đau đớn khổ
sở, thì ngay đó đúng nhân quả phải trả thì ông A sẽ bị bệnh, hoặc yết hầu hoặc
bệnh nơi đâu trên thân, thì lúc bấy giờ ông A vẫn phải trả quả khổ chứ không thể
nào tránh khỏi chuyện nhân quả.
(15:59) Nhưng
từ trường của ông A làm hại vẫn tiếp tục tái sinh luân hồi làm con gà để trả quả
bị cắt cổ trở lại. Đó là nhân quả.
Vì vậy mà
chúng ta thấy một cây ớt có nhiều quả ớt, trong mỗi quả ớt có nhiều hạt ớt, mỗi
hạt ớt đều lên một cây ớt và sinh ra nhiều quả ớt khác, và cứ tiếp tục như vậy.
Cho nên
chúng ta thấy rõ ràng trên hành tinh của chúng ta, hôm nay con người sinh nhiều
thế. Nếu có một linh hồn thì chỉ sinh ra một người, chứ sao lại có con người
quá đông như thế này?!
Cho nên nói
nhân quả luân hồi chứ không phải linh hồn đi luân hồi. Hành động thiện ác chúng
ta trở thành nghiệp đi luân hồi, chứ không phải linh hồn đi luân hồi. Cho nên
thuyết luân hồi không đúng với đạo Phật vì linh hồn rất mơ hồ, không thật.
Đức Phật nói
rằng trong thân Ngũ Uẩn có năm duyên tạo thành thân người, khi chết, năm uẩn
này sẽ tan hoại không còn một vật gì cả. Thế mà bảo rằng trong thân này chết
còn có một linh hồn thường hằng bất biến, điều đó sai, không đúng đối với thuyết
nhà Phật.
Và chúng ta
thấy Đức Phật, khi chúng ta ngồi thiền nhập định đi tìm thế giới linh hồn của
con người thì không có nơi đâu có linh hồn, có thế giới siêu hình, mà chỉ có một
cái giới tưởng của mọi con người.
Ngồi trước mặt
Thầy đây, mọi người đều có thế giới tưởng do tưởng uẩn tác động tạo thành thế
giới siêu hình, mà từ xưa đến giờ người ta lầm tưởng đó là thế giới siêu hình,
chứ sự thật ra không có. Vì hiểu biết sự thật như vậy, cho nên đạo Phật ra đời
để chuyển biến nhân quả của chúng ta.
(18:06) Do
chúng ta hiểu đúng mà chúng ta sống đúng cho nên gọi là đạo đức không làm khổ
mình, khổ người. Một người chửi mắng chúng ta, mà chúng ta không giận, tức là
không làm khổ mình. Mà tâm không giận, không chửi mắng lại người, tức là chúng
ta không làm khổ người.
Muốn được vậy
thì chúng ta phải thấy và hiểu biết như thật. Vì chúng ta thấy rõ ràng người
đang chửi mắng mình là người đang đau khổ, họ đang tức giận, họ đang phiền não
với mình cho nên họ mới chửi mình được. Và khi họ chửi mình là họ tạo cái nhân
ác, do đó họ lại tiếp tục trả những quả khổ. Vì vậy chúng ta là người đã hiểu
biết như thật: Khi một người chửi mình thì mình nên thương người đó hơn là ghét
người đó.
Khi khởi tâm
từ thương người chửi mình, tức là tâm chúng ta sẽ chuyển hóa được nhân quả đau
khổ trong tâm của mình, do đó mình không giận người khác. Vì vậy chúng ta đã
làm chủ được đời sống của chúng ta, không một ác pháp nào tác động vào tâm
chúng ta được, làm cho chúng ta giận hờn, phiền não, đau khổ.
Vì thế Đức
Phật gọi là làm chủ đời sống, gọi là làm chủ Sanh.
Người ở đời
mà không giận hờn phiền não, không lo lắng, không sầu mòn, thì thân tâm họ khỏe
khoắn, không đau ốm, không bệnh tật, thì cơ thể họ sẽ mạnh khỏe và quắc thước
khi già yếu, họ không đến độ run rẩy, đau khổ, lẫn lộn như những người khác.
Vì thế họ từ
cái chỗ tâm không phiền não, cơ thể họ không yếu đuối, không suy yếu và vững
vàng. Đó là luật vô thường của các pháp, nhưng họ không yếu đuối, run rẩy, đi sợ
té, do đó cho nên họ làm chủ được già.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét