75- LẬP KHU AN DƯỠNG ĐỂ THUẬN
TIỆN HỌC ĐẠO ĐỨC
(23:26) Trong
mấy con có người nào muốn hỏi Thầy gì thêm không con? Chắc không biết gì hết, hỏi.
Thôi, để khi khác Thầy sẽ cho sách vở đọc rồi muốn hỏi gì Thầy sẽ trả lời cho.
Phật tử 1:… (Không nghe rõ) Con
xin phép Thầy, con gặp Thầy hôm nay là vô tình Thầy ra với chúng con nhưng mà
con thông báo quý Phật tử là tối đến nữa. Nhưng mà, con xin Thầy ở lại đây vì
bây giờ không có Phật tử.
Trưởng
lão: Thầy định
thăm mấy con rồi Thầy sẽ đi về Hà Nội, phật tử trong đó còn đang chờ đợi Thầy.
Phật tử
1: Đi luôn hả
Thầy?
Trưởng
lão: Đi luôn về
trong Hà Nội con.
Phật tử
1: Bạch Thầy!
Nhân duyên chúng con hôm nay được gặp Thầy… (Không nghe rõ). Các
phật tử hữu duyên biết pháp Thầy nguyên thủy, biết được đạo Phật như thế nhưng
mà còn những khúc mắc, thì xin phép Thầy đoàn Phật tử chúng con xin có ý kiến.
(24:47) Trưởng
lão: Con có ý kiến gì hỏi con. Còn Thầy ở lại thì nó rất khó khăn là tại
vì phải xin chính quyền ở địa phương mình phải trình, chứ không trình sao được,
có phải không mấy con?
Bởi vì, mình
sống trong pháp luật của nhà nước mà, có người nào lạ đến thì mình phải trình hết,
thì nó cũng phiền phức mấy con lắm. Ở lại, thì rất phiền cho mấy con. Cho nên
Thầy về trên đường sẽ đi tới cái chỗ, giờ nào đó Thầy sẽ đến Hà Nội.
Cho nên sau
này nếu mà có điều kiện thuận tiện sau này chuẩn bị đâu đó xong xuôi mấy con,
Thầy sẽ trở ra Thầy thăm mấy con kỳ sau đó, để cho nó thuận tiện để chuẩn bị.
Chứ bây giờ Thầy ở đây mấy con phải đi khai báo, trình này kia thì nó cũng cực
mấy con quá.
Phật tử
1: Thưa Thầy!
Chúng con cũng đáng báo thì được ạ.
Trưởng
lão: Được không
con? Thầy nó sợ bất an quá.
Phật tử
1: Không, không
có gì bất an Thầy ạ… (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Rồi mấy
con bữa sau, Thầy sợ ở lại nhất là tu sĩ nữa.
Phật tử
1: Chúng
con… (Không nghe rõ) làm được Thầy.
Trưởng
lão: Mấy con
nghĩ sao, mấy con nghĩ thế nào? Sợ mình đi về ở trong ấy không kịp mấy con.
Phật tử
2: Thưa, bây giờ
đi về tới Hà Nội là nó cũng khuya, mà bây giờ ở lại thì cái tình hình ở đây con
không biết là quý Phật tử, quý cô ở đây nó sao, có khó khăn gì cho chú, cô
không?
Phật tử
1: Dạ, không có
gì khó khăn cả… xin phép không có gì cả. Ờ đây thì chúng con đã chuẩn bị chùa
cho Thầy… (Không nghe rõ).
(26:43) Trưởng
lão: Sợ mình không báo cho, các con biết cái luật của nhà nước khi tập
hợp mà đông mà không có báo, không xin phép thì nhà nước người ta không có chấp
nhận đâu, các con hiểu không?
Chứ không
đơn giản đâu. Mình làm một cái đám giỗ mà trong những người bà con thân thuộc
mình 10 người, 20 người hay là ba, bốn chục người, một trăm người thì cái đó nó
dễ. Nhưng mà Thầy đứng về góc độ tôn giáo mấy con, khó lắm!
Cho nên, phải
có xin phép, xin này kia mới dễ chứ còn không khéo thì mấy con cứ nghĩ bình thường,
chứ chừng đụng chuyện rồi thì mấy con nói: “Trời ơi!” Phải
không?
Khó chứ
không phải dễ đâu, bởi vì hình sắc của quý thầy là hình sắc tôn giáo mà, đi tới
đâu thì phải xin phép tắc đàng hoàng rồi mấy con chuẩn bị phép tắc đàng hoàng
thì nó mới được.
Không thì mấy
con tập trung đông ví dụ như bây giờ cỡ như thế này, thì người ta đến người ta
hỏi: “Tập họp làm gì đây? Sao không xin phép, không báo cáo gì hết?” Thì
mấy con nói sao đây? Nó không đơn giản như cái gia đình của mình đâu. Phải
không mấy con, khó chứ không phải dễ đâu.
Nhưng mà mấy
con lần lượt rồi, khi nào mà có cái điều kiện mà Thầy về đây, Thầy xin lập một
chi nhánh của khu An dưỡng, thì chừng đó mình có xin phép tắc, cái chi nhánh An
dưỡng có giấy phép mà, mình họp lại được. Chứ phải chi một số người này mà tập
trung trong ở ngôi chùa nào đó thì sinh hoạt trong ngôi chùa được mấy con.
Các con hiểu
điều đó không? Nó dễ! Chứ còn mình sinh hoạt ở trong một cái nhà bình thường,
thường thường một cái nhà bình thường như mấy con thì nhà nước người ta đến,
người ta hỏi mình không biết đâu mình trả lời, nó khó cho mấy con. Có đúng
không mấy con? Bởi vì đứng trên pháp luật Thầy phải hiểu chứ.
Phật tử
1: Con bạch Thầy!
Người chủ nhà đây là… (Không nghe rõ)
(28:46) Trưởng
lão: Thầy chỉ ngại có điều đó thôi, chứ còn không có gì hết. Đối với
Thầy thì không có lo lắng gì hết mà sợ nó làm chướng ngại cho mấy con, mấy con
khổ. Không, mấy con Thầy nói như vậy để rồi còn có dịp để gặp lại mà, không có
gì đâu.
Phật tử
1: Bạch Thầy!
Là chúng con xin thỉnh Thầy ở lại… (Không nghe rõ).
Trưởng
lão: Cái phần
sách vở của Thầy cũng hết rồi chứ phải sách vở của Thầy còn Thầy gửi cho mấy
con.
Phật tử
1:… (Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Để không
nó phiền phức đó mấy con, rồi để kỳ sau Thầy ghé thăm mấy con. Bây giờ chuẩn bị
cho nó cụ thể, rõ ràng.
Mấy con vô trong,
vô sát trong này đi. Vô đây được mà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét