68- KHÔNG CÓ NGƯỜI HƯỚNG DẪN
TU DỄ BỊ LOẠN THẦN KINH
(1:30:57) Phật
tử 4: Vâng, con
bạch Thầy ví dụ khi cái tưởng nó đến con lại không đi Thân Hành Niệm nữa mà con
đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, xong rồi con cứ nghĩ thân tâm thanh thản an lạc vô sự.
Khi mà hết tưởng đó rồi, hôn trầm đến thì con lại tu Thân Hành Niệm, thế có được
không ạ?
Mà có lúc,
con bạch Thầy, con đi một tiếng có được không ạ? Con bạch Thầy, con đi sao mà
nó nhẹ nhàng, nó không thấy mệt gì cả, mà con cứ ham nhưng con sợ. Con không
dám đi một tiếng mà con chỉ đi nửa tiếng, xong lại thêm mười năm phút nữa. Thế
là con đi nó nhẹ nhàng lắm.
Đợt trước
con viết thư, con bạch Thầy rồi, thế nhưng mà con chưa được Thầy trả lời con gì
cả. Con cứ mong Thầy mãi.
Trưởng
lão: Thầy biết con
tu đúng rồi, Thầy đâu có trả lời làm chi cho mất công.
Phật tử 4: Con thì dốt ngu si mà Thầy chẳng dạy
con gì cả.
Trưởng
lão: Đúng rồi, biết
con tu đúng, cần gì phải trả lời. Biết con tu sai thì phải trả lời chứ, còn tu
đúng thì ai trả lời làm chi. Con cứ vậy mà tập, tu đi. Hiểu vậy chưa? Cho nên
vì vậy mà con biết, lúc đó nói chung là Thầy cũng biết là tại vì Thầy biết con
trình bày cho thầy cách tu của là con đúng rồi. Cho nên Thầy chỉ mong con nỗ lực
tu tập thôi.
(01:32:22) Phật
tử: Con bạch Thầy, con tức là họ cứ bảo con“Tại vì bà cứ dậy hai giờ,
thần kinh của bà yếu, bà ốm mà bà cứ dậy hai giờ, cứ lục đục suốt đêm”.
Thành thử lắm lúc con cứ bị động, bác ấy bảo con “Tôi mới tu được chứ
bà tu cái gì, bà chỉ tu ăn thôi”. Thành thử ra là con cứ bị chướng ngại, lắm
lúc con lại nằm. Xong rồi con tác ý, xong rồi con lại đuổi bệnh đi.
Thế mà, con
sám hối Thầy, lúc đuổi bệnh đi thì nằm, hôn trầm nó đến dữ lắm. Con chỉ có đi
Chánh Niệm Tỉnh Giác với Thân Hành Niệm là con tỉnh ngay. Thế còn con nghe lời
Thầy là con cứ nghĩ thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Khi mà con
Thọ Bát Quan Trai, con mới tu Thân Hành Niệm thôi còn con không Thọ Bát Quan
Trai thì con toàn đi Chánh Niệm Tỉnh Giác thôi Thầy ạ. thế thì có được không ạ?
Thế khi mà cái bệnh, con không ngồi tu Định Niệm Hơi Thở thì bệnh đến nhiều lắm
Thầy ạ. Thành thử ra con lại ngồi con tu Định Niệm Hơi Thở, xong rồi bắt đầu
con đuổi bệnh đi thì nó lại nghe, con lại tiếp tục con tu. Con bạch Thầy con
yên chí…
Trưởng
lão: Được rồi, con về
con, mai mốt Thầy sẽ gửi cho con, Thầy hướng dẫn con tu tập, lớn tuổi rồi, tội
lắm.
(01:34:04) Phật
tử 4: Bà này hôm nọ bác Đức mới gửi Thầy quy y đấy ạ. Chín hai tuổi mà một
bà Liễu Tâm, một bà Liễu Tâm hai, hai bà, bà có duyên với Thầy lắm.
Trưởng
lão: Ráng tu
con, ráng tu, từ từ tập mấy con. Rồi, bây giờ tối rồi mấy con, về con. Tối rồi,
thôi về con. Thầy không xuống nữa đâu, Thầy ráng…
Phật tử 4: Con bạch Thầy, Thầy bố thí cho con,
con gặp chướng ngại không dám nói với ai cả. Bây giờ nhân tiện Thầy ra, xin Thầy
bố thí cho con. Cô bảo con rằng là con tự làm thất đi họ bảo con là “Bây
giờ chị phải về nhà đi”. Con sám hối Thầy, cô ấy đuổi con… (Không
nghe rõ), con không có chỗ Thọ Bát Quan Trai Thầy ạ, con khổ lắm… (Không
nghe rõ)
Bây giờ con
chỉ muốn là con ở một thân một mình, bây giờ sống không nương tựa Thầy thì nương
tựa ai, nay mai Thầy nhập diệt thì con làm sao con được nhờ Thầy đây ạ? Nhân quả
con nặng lắm, xin Thầy bố thí cho con!
(01:37:17) Trưởng
lão: Rồi, thôi ráng tập tu ít hôm rồi Thầy xây dựng những cơ sở, xây ở chỗ
nào thì Thầy sẽ cho con về, con tu. Con tu sẽ có Thầy hướng dẫn, để không,
không có người hướng dẫn, con tu nó rối loạn thần kinh. Bây giờ con tu nó nhẹ
nhàng lắm rồi. Con tu, con xả tâm, ngồi chơi giữ tâm thanh thản.
Phật tử 4: Con kính thưa Thầy nhiều khi họ làm
con khổ lắm, thế xong cô bảo con là chị bán nhà đi, làm cái thất mấy chị em
mình Thọ Bát Quan Trai, cuối cùng cô hắt con một phát… (Không nghe rõ) cứ
thế đến lúc đi về cô bao nhiêu kinh sách cô cũng chẳng bố thí cho con cả… (Không
nghe rõ) làm con khổ tâm lắm.
Nhưng con bảo
mấy người xả tâm đi, cứ thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Bà cứ như tôi,
không cần nghĩ gì cả. Chỉ có tâm Thầy biết, không có ai chứng minh cho bác cháu
mình. Con bảo cả cái cháu Khiết đấy.
Con kính bạch
Thầy chứ cháu Khiết là người… (Không nghe rõ) cho trong Tu viện
là hộ bà Mật. Ai nghi ngờ cháu Khiết thành thử ra… (Không nghe rõ) thế
là con cũng thấy áy náy, thế là con cũng định viết thư cho cô thì cũng phức tạp,
chỉ có gặp Thầy, con thưa mỗi Thầy thôi, ngoài ra con không nói với ai hết.
Con chỉ nghĩ
là tất cả là do nhân quả, mình tu rồi thì trả đi thì nó mới thân tâm thanh thản,
an lạc, nó mới chịu được. Chứ con mà nghĩ như mọi người ngoài đời thì con chết
rồi Thầy ạ.
Trưởng
lão: Đúng rồi, chết
lâu rồi, chứ không sống được đâu…
Phật tử 4: Chết lâu rồi. Thế là con cứ nghĩ thế,
cuối cùng con bây giờ con có chỗ Thọ Bát Quan Trai đâu. Thế là họ có báo cho
con đâu, tự nhiên hôm nay con Thọ Bát Quan Trai ở đây con mới biết được chứ.
Không tự nhiên làm sao con biết được đâu. Đấy, toàn chia rẽ nhau thôi!
Con kính bạch
Thầy, con thấy là bức thư của Thầy gửi ra, con đọc, con ngồi con cũng rơi nước
mắt vì con nghĩ bức thư của Thầy gửi ra thế mà không đoàn kết. Con giúp đỡ người,
con có cần đâu, vì đạo hữu đi kể ra, thành thử hiểu cho con ở giữa con bị oan
con cũng không nói gì cả.
Con bảo thôi
giờ các bà cứ để cho tôi yên trí, các bà đừng tham gia vào, các bà tham gia
vào, nó ác pháp đấy. Con phải nói đến như thế, thế thì đến cuối cùng bây giờ
con… (Không nghe rõ) có báo con gì đâu, con tự nhiên con nhờ
Thọ Bát Quan Trai ở đây, con mới có duyên, chứ còn không con chẳng biết.
Đấy, con thấy
đạo hữu còn giết con như thế, nhưng con không nghĩ gì, con chỉ nghĩ là Thầy biết
được tâm của từng người rồi. Con không cần, bây giờ con gặp Thầy con mới nói ra
được. Chứ còn con mà nói với cô thì nó cũng phức tạp. Con viết thư cho Thầy với
cô Út mà con có dám kể một câu nào đâu, con chỉ nghĩ thôi cái nhân quả của con,
phải vui vẻ trả…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét